Quả nhiên, mới bốn ngày , tiền viện  truyền tới động tĩnh.
 
Thị nữ của Nhị  Lưu Cẩm Châu  lóc đến đập cửa viện :
 
“Đại tiểu thư, xin  mau cứu nhị thiếu gia, thiếu gia sắp  lão gia đ.á.n.h c.h.ế.t !”
 
Ta cùng Dung Nhi, Liên Nhi, Tô Nhi đang chơi bài, mặc nàng  kêu  nửa ngày ngoài cửa, mới sai Dung Nhi  :
 
“Tiểu thư nhà   thể  khỏe, khó khăn lắm mới nghỉ ngơi , ngươi  dám tới đây ồn ào !”
 
“ thiếu gia ngài …” Thị nữ còn   hết   Dung Nhi đóng cửa  “phịch” một tiếng, chỉ lạnh lùng  vọng :
 
“Tiểu thư   , c.h.ế.t thật thì hãy  tiếp.”
 
Tuyết Nhi, thị nữ của Lưu Cẩm Châu,  nay vốn khéo léo nhưng vì Lưu Cẩm Châu  thiết với Lưu Uyển Tình,  việc lớn nhỏ đều thông qua bên , đến khi gây chuyện , cần   hứng lửa giận của phụ  thì mới nhớ tới .
 
Ta  trong phòng,  động tĩnh ngoài ,  môi  ngăn  nụ  lạnh.
 
Nếu bây giờ chịu  nổi mà chạy , lát nữa   sẽ là .
 
Chuyện như   quá nhiều , đến mức chỉ  đây  cũng  nếu   sẽ là chuyện gì, phụ  giận dữ nhưng sẽ  nỡ đ.á.n.h con trai quý báu thật nặng.
 
Đầy phòng nữ quyến chẳng ai dám lên tiếng, chỉ chờ  đến,  mẫu  với   như đẩy “cứu tinh”   mặt phụ .
 
Cơn giận của phụ  liền  chỗ để trút xuống.
 
Nhẹ thì tát cho sưng nửa mặt, nửa tháng   ngoài .
 
Nặng thì cầm roi đ.á.n.h cho da tróc thịt, chỉ vì  “ dạy dỗ   ”.
 
Đợi phụ  trút xong giận, đến khi xử lý Lưu Cẩm Châu,  chỉ quỳ hai ngày trong từ đường là xong.
 
Ban đầu Lưu Cẩm Châu còn thấy áy náy vì   thương.
 
  khi Lưu Uyển Tình lén đem đồ ăn  từ đường mấy ,  thì thầm với y rằng  ở  lưng mắng y vô dụng,   vạ lây, y liền càng ghi hận .
 
“Trưởng tỷ  mẫu  quản nhà,  thể  che chở cho , trong lòng oán trách  gây phiền phức cho tỷ  cũng  thôi.” 
 
Lưu Uyển Tình nhẹ nhàng  vài câu  biến sự quan tâm của  với Lưu Cẩm Châu thành oán trách.
 
Rồi còn rưng rưng   :
 
“Nhị ca, khi   sợ lắm, trong lòng  hạ quyết tâm, nếu phụ  đ.á.n.h ,  sẽ liều c.h.ế.t cũng  chắn cho , nào ngờ  để tỷ tỷ cướp mất ,  thật vô dụng,   trách  …”
 
“Không.” Khi  Lưu Cẩm Châu dứt khoát đáp: “Ta   kẻ ngốc, đương nhiên    mới là  thật lòng  với ,   nỡ lòng trách .”
 
Lời  tới mức ,  đó chính là cảnh   vui vẻ chan hòa.
 
Khi đó    rèm, nghĩ nghĩ, đưa giỏ điểm tâm trong tay cho Dung Nhi, tự    bỏ .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-truong-nu-nang-buong-bo-roi/chuong-3.html.]
Đến giờ nhớ  chuyện ,    chút mong chờ.
 
Ngày xưa Lưu Uyển Tình  lời thề chắn roi  Lưu Cẩm Châu thật đinh tai, chỉ khổ  nào cũng   “ác nhân”  giành .
 
Bây giờ    nữa, xem Lưu Uyển Tình  thực sự như lời thề, liều c.h.ế.t mà che chắn cho Lưu Cẩm Châu .
 
Đáp án là .
 
Đến ngày hôm ,  ngủ tới trưa mới mở mắt, liền chạm  gương mặt Dung Nhi đầy háo hức  kể chuyện.
 
Nàng   Lưu Cẩm Châu suýt  lão gia đ.á.n.h què, giờ đang nửa sống nửa c.h.ế.t  trong viện.
 
Lưu Uyển Tình cũng chẳng khá hơn,   chuyện là do nàng  gây , nàng  nhàn rỗi đến mức rủ Lưu Cẩm Châu đưa  dạo hoa lâu.
 
Lại còn hành động lộ liễu,  nhận .
 
Con trai con gái Thái sư cùng   chốn phong nguyệt, dâm loạn ngay giữa ban ngày,    nắm  nhược điểm, dâng tấu vạch tội phụ   nặng.
 
Phụ  cả đời coi trọng thanh danh, đương nhiên là vô cùng giận dữ nhưng vẫn còn chút lý trí,  khi động gia pháp còn thẩm vấn hai .
 
Lưu Uyển Tình  đầu đối diện với cơn giận của phụ , lập tức hoảng hốt, cứ đẩy hết tội sang Lưu Cẩm Châu.
 
Lưu Cẩm Châu  đ.á.n.h một trận thừa sống thiếu chết.
 
“Nghe các tiểu thư trong tiền viện kể, ánh mắt nhị thiếu gia  tiểu thư lúc , thật sự là cả đời khó quên.” Dung Nhi phấn khích, má ửng hồng, trong mắt đầy vẻ khoái trá.
 
Ta chỉ ,   gì.
 
Lão gia đ.á.n.h  bao năm, cuối cùng cũng   đem oai nghi giáng xuống đám con cưng.
 
Không   việc  ông sẽ cảm thấy xót xa thế nào.
 
 cũng chẳng liên quan gì đến .
 
Ta  mặc kệ, họ  loạn cứ việc loạn, trời  sập xuống cũng chẳng động nổi một tấc an nhàn của .
 
4
 
Tam  của , Lưu Khang Tri, vốn nên an phận  sách ở Thái học,  mà một hôm   quan binh áp giải trở về.
 
Nguyên do là   cùng  trong trường tranh cãi, trong cơn giận dữ liền động thủ. Nếu chỉ là xô xát bình thường thì cũng thôi .
 
Khổ nỗi,   vốn  bè cánh trong trường, thấy   tay thì đám   cũng ào ào hùa theo.
 
Mấy chục học sinh đ.á.n.h một , khiến   trọng thương, hôn mê  tỉnh.
 
Mà kẻ  đ.á.n.h cũng chẳng  hạng tầm thường, vốn là con cháu quan gia, phụ  đang  quan tại Lại bộ.
 
Chỉ dăm ba  chạy cửa , liền  lệnh áp giải Lưu Khang Tri  ngục.
 
Lưu gia xưa nay tự xưng là dòng “thanh lưu”, nếu Lưu Khang Tri  nhập triều  quan, cũng   theo con đường thanh lưu như phụ .