Tối hôm , khi xuất hiện  mặt phụ  và Khang Tri, nàng   đổi sang một  tố y, dung nhan vốn kiều mị phấn diễm giờ  chút son phấn, chỉ còn đôi mắt ngấn lệ, vành mắt đỏ hoe càng thêm rõ rệt.
 
Vừa thấy phụ , nàng  liền quỳ sụp xuống, dập trán  nền gạch lạnh, giọng điệu thê lương vô cùng:
 
“Uyển Tình tự   phạm sai lầm lớn, suýt chút nữa hủy hoại tiền đồ của ca ca. Từ nay sẽ thường mặc tố y,  trang điểm, để khắc cốt ghi tâm  lầm hôm nay, xin tạ tội với ca ca cùng phụ !”
 
Một màn  diễn xuống,  mặt phụ   giảm bớt hơn nửa phần lửa giận.
 
Dù , Lưu Uyển Tình cũng  đến mức mê   thể vãn hồi.
 
Chỉ là sắc mặt Lưu Khang Tri vẫn chẳng mấy dễ coi. Đến giờ   vẫn ngập trong cơn phẫn nộ vì suýt chút  giam  ngục, đối diện lời tạ  của   cũng chỉ lạnh lùng phất tay áo, chẳng buông lấy một câu hồi đáp.
 
Xem như Lưu Uyển Tình  tránh  một kiếp. Chỉ  điều, trong vòng nửa năm,  bộ chi tiêu trong viện của nàng  đều  cắt bỏ.
 
Thật  đối với nàng , đó cũng chẳng  họa lớn. Không  bạc thì  , vẫn còn  Tiêu Lưu.
 
Chỉ cần nàng   bịa  vài lời  bạc đãi trong phủ, cầm khăn rơi lệ  lóc kể lể với Tiêu Lưu thì   dẫu  dọn trống rỗng cả gia sản, cũng  để cho Uyển Tình    hưởng y phục gấm vóc, giường gấm nệm êm, sơn hào hải vị,  cô nương ngây thơ vô ưu nhất thiên hạ.
 
Còn về chuyện Lưu Uyển Tình còn  gả  cửa  phóng tay tiêu tiền của Tiêu gia như nước, lão phu nhân trong phủ   cảm tưởng gì,  cũng  rõ.
 
 đó là chuyện  . Đêm hôm , Vương ma ma từ viện của mẫu  đến gõ cửa,  mẫu  tái phát bệnh đau đầu, nửa đêm khó ngủ,  gặp .
 
Ta bèn lớn tiếng bảo Dung Nhi mau mời Vương ma ma . Chỉ ngắn ngủn một câu,   ho khan đến năm lượt,  nôn  m.á.u hai .
 
Vương ma ma đẩy cửa bước , liền thấy  khoác đơn y, gắng gượng chống  thể dựa  khung cửa, từng cơn ho  máu.
 
Trong tay  cầm khăn lụa trắng   nhuộm đỏ quá nửa, m.á.u còn rỉ xuống thành giọt, dọc theo góc khăn rơi xuống.
 
Vương ma ma há miệng, nửa ngày  thốt nên lời, cuối cùng lặng lẽ bỏ .
 
Ta   gặp mẫu , ngược  bà  nhớ thương .
 
Sáng hôm , bà sai  gói ghém t.h.u.ố.c bổ, mang theo nha , gia phó, rầm rộ kéo sang.
 
Bà  gặp  nhưng  đang hôn mê,   thấy bà.
 
Mẫu   quen  vật quý hiếm lạ nơi viện của Lưu Uyển Tình, khi đảo mắt một vòng  viện của , ngoài hồ sen lớn thì chỉ còn vẻ mộc mạc đơn sơ, bà liền nổi giận, quát:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-truong-nu-nang-buong-bo-roi/chuong-5.html.]
 
“Cớ  chỗ ở của Vân Ngọc  sơ sài đến ? Có  đám nô tài các ngươi thừa dịp con  bệnh tật mà ức h.i.ế.p con  ?”
 
Đám nha  Liên Dung Tô, Quế Hoa Cao, Lữ Nhục Hỏa Thiêu, Ma Bà Đậu Phủ liền đồng loạt quỳ xuống đất, kêu oan rằng  sắp đặt trong viện đều là theo ý .
 
Mẫu   trong đám  , Dung Nhi  cận với  nhất, liền gọi nàng   lên phân trần.
 
Dung Nhi òa , hít sâu mấy ,  nức nở cất lời bằng giọng ai oán:
 
“Bao năm qua, tiểu thư trông nom sổ sách trong phủ,  phủ  tích cóp mỏng manh, thường  đủ tiền trả lương cho  . Để lão gia, phu nhân  ăn ngon mặc ấm,  để thiếu gia, tiểu thư nhỏ   chịu thiệt, tiểu thư gần như  bỏ hết phần của , dồn sang cho các viện trong phủ.”
 
Nói đến đây, giọng nàng  nghẹn , càng thêm bi thương:
 
“Mùa đông năm ngoái, để nhị tiểu thư   than bạc sưởi ấm, tiểu thư ngay cả trong phòng  cũng  để  chút than nào, chỉ chia cho bọn nô tỳ. Bản  thì chịu rét suốt một mùa đông, đến đầu xuân liền phát bệnh. Nay   chuyện của nhị tiểu thư và Tiêu công tử kích thích, cơ thể càng  chịu đựng nổi!”
 
Dung Nhi bên ngoài thêu dệt,  ở trong yên lặng lắng ,  khỏi nhíu mày.
 
Nàng   quá đến nỗi chính  cũng bắt đầu cảm thấy thương cảm bản .
 
Dù thực   thể  chịu lạnh  , hơn nữa mùa đông ở kinh thành cũng  khắc nghiệt đến ,  đốt than cũng vẫn .
 
 mẫu   như  đả kích nghiêm trọng, liên tiếp lùi ba bước, nước mắt lã chã rơi:
 
“Sao  thể thế … con …”
 
Vương ma ma  bên cạnh  thấy thế,  tâm trạng lúc  của phu nhân  tiện lưu , liền vẫy tay cho bọn Liên Dung Tô, Quế Hoa Cao, Lữ Nhục Hỏa Thiêu, Ma Bà Đậu Phủ lui xuống,  dìu bà  về.
 
Chân họ  rời khỏi cửa, đám nha  liền khép cửa viện 
 
Ta hất chăn  bật dậy khỏi giường, từng đứa một đưa tay đập khẽ, cùng  bí mật vỗ tay ăn mừng.
 
6
 
Có lẽ vì trong lòng mang nặng áy náy, từ đó về , mẫu  cũng ít khi tìm đến  nữa. Bà chỉ sai Vương ma ma mời mấy  đại phu đến xem, đại phu cũng chỉ đáp rằng  tĩnh dưỡng là . Dần dà, bà cũng chẳng còn để tâm bao nhiêu.
 
Ngược , khi tiết trời bước sang giữa hè oi nồng, trong phủ  thêm nhiều chuyện cần bà nhọc lòng lo liệu: nào là thùng đá mỗi tháng, nào là mỗi năm cả nhà đều  sắm thêm hai bộ y phục mùa hè. Những khoản  đều là chi tiêu lớn.