Bà  nhận , những món trang sức trong hộp  là kiểu dáng của hai mươi năm về .
 
Đó chính là những thứ mẫu  từng dùng khi xưa.
 
Khi đó,  theo phụ mẫu từ đất Thanh Châu hẻo lánh  kinh, con gái nhà    đầu châu ngọc sáng choang, y phục gấm thêu rực rỡ, tụ thành từng nhóm, xán lạn như tiên nga.
 
Còn  chỉ khoác áo vải váy thô, tất nhiên  hợp  cùng họ.
 
Tuy  thận trọng dè dặt,  từng  chèn ép nhưng rốt cuộc vẫn còn non dại, cũng  thích cái , về nhà nhiều phen ấm ức đỏ hoe vành mắt.
 
Mẫu  thấy , liền đem hết mấy món trang sức của  đưa cả cho , còn an ủi rằng:
 
“Những chuỗi mã não ngọc trai  đều là thật cả, con  đeo đến khi xuất giá cũng đủ dùng.”
 
Về , khi phụ   quan lộ dần thuận lợi, chi tiêu trong phủ cũng rộng rãi hơn đôi chút.
 
 phụ  vốn chẳng  thế lực để nương nhờ trong triều,  thể bước lên ngôi vị Thái sư,   là dựa  thanh danh thanh bạch, một lòng tỏ rõ trung nghĩa  thánh nhân.
 
Đã  giữ danh tiếng thanh liêm thì chẳng thể tham lam lộ của,  cùng mẫu  vẫn ăn mặc giản đơn.
 
Khi   liền hiểu, chúng  càng tỏ  thanh bần đoan chính thì càng   ca ngợi phụ  là bậc thanh lưu cốt cách, địa vị của ông cũng càng thêm vững vàng.
 
Lâu dần, điều  trở thành thói quen của .
 
Dù bây giờ mẫu  và   đều   đủ loại trang sức xứng với  phận phu nhân tiểu thư kinh thành,  vẫn  màng son phấn.
 
Trong mắt bọn họ,   xinh  đáng yêu,  thể đem  ngoài khoe khoang; còn   tẻ nhạt vô vị.
 
Cõ lẽ chính  thời gian luôn nơm nớp lo sợ   khắc quá sâu  ký ức , khiến  từ đó mãi chẳng thể quên  sự cảnh giác  in tận  xương tủy.
 
Đến tận nay,  bàn trang điểm của  vẫn còn bày nguyên mấy món , đều là những thứ trang sức năm xưa mẫu  cho .
 
Những đồ trang sức mẫu  ban cho hợp với tâm ý  dân Thanh Châu hai mươi năm về , kiểu dáng đơn sơ nhưng chất liệu thật, giá trị chân chính.
 
Một hộp mang  cầm, ngược  còn đổi  nhiều bạc hơn so với  tiền mà  đó Lưu Uyển Tình bán mấy món  đem về.
 
Đến sáng sớm hôm , Liên Nhi  mở cửa  thấy  cổng viện  đặt hai thùng băng lớn.
 
Gia phó đưa băng nhọc nhằn lau mồ hôi, hướng về phía Liên Nhi  : “Phu nhân dặn, từ nay trở , phần cung ứng bên lão gia và đại tiểu thư sẽ  bao giờ  cắt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-truong-nu-nang-buong-bo-roi/chuong-8.html.]
 
Ta mỉm , còn  kịp bảo gã đem trả  thì   phía tiền đường vang lên một trận ồn ào.
 
Dung Nhi dò la tin tức trở về, mới  thì  là Lưu Uyển Tình đang kéo lấy Lưu Hoài Quang,   mấy tháng chẳng về nhà,  lóc tỏ bày oan ức.
 
8
 
Lưu Hoài Quang là trưởng tử trong nhà, nhỏ hơn  một tuổi, theo tuổi tác mà , vốn dĩ nên  cận với  mới .
 
Thế nhưng cảnh ngộ của y và  trong gia đình    khác biệt.
 
Phụ  mẫu  dồn hết kỳ vọng nơi y,  y kế thừa gia nghiệp,  sách nhập sĩ,  rạng danh môn hộ.
 
Khi  còn ôm lấy mấy món trang sức cũ mẫu  đưa chịu đựng ánh mắt khinh bạc của  ngoài thì Hoài Quang  khoác áo gấm giày đen, dùng bút nghiên quý giá bậc nhất ở kinh thành, nương nhờ  môn hạ danh lưu trong triều để  học, tập việc.
 
Mà sớm hơn nữa, khi cả nhà  còn ở Thanh Châu, cuộc sống thanh bần,  cũng  xắn ống quần, vén tay áo, cùng các tỷ  xuống đầm sen hái tơ ngó, giã mực in, đó vốn là việc tỉ mỉ, về đến nhà còn  ngày đêm gắng sức lao động.
 
 hồi đáp cũng xứng đáng: mỗi năm chế   hai hộp, nhờ hành thương đem bán cho các quý nhân kinh thành.
 
Khoản bạc đổi về đủ nuôi cả nhà hơn nửa năm cơm gạo.
 
Chỉ là đôi khi, lúc  áo quần ướt sũng, ôm đống ngó sen trở về,   khéo chạm mặt Hoài Quang đang  sách  sân.
 
Ánh mắt y mang theo chút khinh miệt, lướt qua mắt cá chân  còn vương đầy bùn đất, khiến   khỏi bối rối, gót chân khẽ xoay, nép lùi một bước.
 
Tuy y là   , tuổi tác cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu nhưng chỉ khi còn bé thơ mới tỏ vẻ  cận với .
 
Từ lúc bắt đầu  sách ghi chép, y liền chẳng mấy khi  chuyện cùng  nữa, lúc nào cũng tỏ vẻ như thể   y mất mặt.
 
Khi  trong nhà   quyền thế như bây giờ,    cũng  nhiều, mẫu  đối với  vẫn ôn hòa dịu dàng.
 
Những đêm hè hóng mát, bà ôm   lòng, khẽ vuốt lưng  mà an ủi:
 
“Hoài Quang là nam nhi, nó khác với con, khác với tất cả chúng . Hoài Quang   sách,   còn   quan để gánh vác cả nhà. Nó vốn cao ngạo thanh khiết, khôn chịu  chút nhơ bẩn nào trong sinh hoạt.  mẫu  hiểu, Ngọc Nhi   đều là vì gia đình. Ngay cả mấy tờ tuyên chỉ mới mua cho Hoài Quang cũng là Ngọc Nhi đổi lấy từ tơ ngó sen đó thôi.”
 
Được sự cảm thông dịu dàng của mẫu , lòng  cũng nghĩ rằng, chờ đến lúc Hoài Quang  chính  là   đổi lấy giấy bút cho , tự nhiên  cũng sẽ như mẫu  mà cảm thông thấu hiểu cho .
 
Chỉ là   từng nghĩ tới vốn dĩ sẽ chẳng ai đem những chuyện   cho Lưu Hoài Quang .