Bởi vì y là trưởng tử trong nhà, là      rạng rỡ tông tộc.
 
Y chỉ cần dùng giấy bút sẵn  để  sách luận,    cần  những thứ  từ  mà .
 
Cũng vì thế, tuy  và Lưu Hoài Quang gần tuổi  nhưng thế giới mà chúng  từng chứng kiến    khác .Ta thường nghĩ, năm  Hoài Quang mới mười ba,  theo sư phó  sách năm năm, từng trong lúc biện luận  rằng những  nghèo chỉ cần đem những vật dụng trong nhà bán , liền  thể thu  một khoản  nhỏ.
 
Rốt cuộc y   thấy một thế giới hiền hòa, mỹ mãn   mới  thể    những lời ngây thơ ấu trĩ đến ?
 
Ta  nghĩ .
 
Chỉ  rằng, lúc y dùng bút lông mới tinh, thứ đổi về từ tơ ngó sen và mực in của , vẫn  ngừng ghét bỏ , kẻ  xuống bùn lầy đào ngó sen.
 
Thế nên,   còn dám   từ cửa chính nữa, cố ý vòng đường khác để tránh  cái âm vang  sách sắt thép và chí khí ẩn hiện trong đó.
 
Đợi đến khi  Uyển Tình, nàng  từ nhỏ   cưng chiều,  mang   dáng vẻ kiều diễm kiêu ngạo đặc hữu của quý nữ kinh thành, Hoài Quang càng thêm yêu thích nàng .
 
Hễ mỗi  từ ngoài trở về, y nhất định sẽ mang theo quà tặng cho Lưu Uyển Tình.
 
Những thứ đang thịnh hành trong giới nữ tử kinh thành, nàng  đều  thể nhận  từ Hoài Quang, chẳng thiếu món nào.
 
Lần , Hoài Quang mang về cho nàng  một đôi “cửu liên ”.
 
Đó là món đồ tiêu khiển mới rộ lên chừng nửa tháng nay tại kinh sư.
 
Hôm nay trời nắng gắt, các công tử vương tôn  thể đ.á.n.h mã cầu, liền tụ tập  cùng giải liên , nhanh chóng trở thành phong khí lưu hành trong giới quý tộc.
 
Hoài Quang mua một đôi đem tặng Uyển Tình, vốn chỉ mong nàng  nở một nụ  duyên dáng,  đó cũng giống như những quý nữ khác,  khéo léo thông minh giải  vòng,  để  một đoạn giai thoại phong lưu.
 
Như thế, y cũng  thể nhân đó mà đắc ý  mặt đồng môn.
 
Nào ngờ, Lưu Uyển Tình đến  cũng chẳng buồn liếc qua.
 
Chỉ là ấm ức chui  lòng y  lóc.
 
Hoài Quang vốn áo gấm chỉnh tề,  nước mắt của nàng  thấm ướt loang lổ mấy mảng nơi vạt áo.
 
Y vô thức chau mày, sai nha  của nàng  là Tống Nhi bước lên  rõ đầu đuôi.
 
Tống Nhi học y nguyên giọng điệu chủ tử , chỉ  mấy ngày gần đây chi tiêu trong phủ túng quẫn, tiểu thư nhà nàng   cầm cố trang sức để bổ sung,  mà phu nhân  cắt mất phần băng của nàng , đem thùng băng chuyển sang viện của .
 
Nàng  tuyệt  nhắc tới nguyên do trong phủ chi tiêu túng quẫn, cũng chẳng nhắc tới vì  trong mắt mẫu ,  mới là kẻ cần đến  băng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-truong-nu-nang-buong-bo-roi/chuong-9.html.]
 
“Chẳng qua chỉ là chút việc nhỏ, cần gì  tủi  đến ? Nào nào, xem đại ca mang cho  lễ vật đây .”
 
Hoài Quang chỉ cho rằng Uyển Tình vì chuyện mẫu  cắt mất phần băng của nàng  mà giận dỗi, bèn  mẫu  cho cấp  phần băng  là xong.
 
Tâm tư của y chung quy vẫn đặt ở việc khoe khoang món lễ vật  mua về cho Lưu Uyển Tình.
 
Lưu Uyển Tình thấy Lưu Hoài Quang chẳng  ý gì    bênh vực , bèn bĩu môi, nuốt xuống cơn giận, gượng gạo miễn cưỡng cùng y chơi đùa một lát.
 
Chỉ là lòng  nàng  rối ren, chẳng  tâm trí  yên mà giải liên , bèn lấy cớ    khi tháo xong sẽ sai  đưa đến viện của Lưu Hoài Quang,  dắt theo Tống Nhi rời .
 
Hoài Quang thấy nàng  thoái thác thì  phần bất mãn nhưng cũng đành để mặc nàng .
 
Nghe  lúc chia tay, Uyển Tình vẫn mỉm  với y, chỉ là   lưng, trong dáng điệu  vẫn lộ  vài phần hờn dỗi.
 
Ta  nơi cửa viện,  dịp  trọn một hồi náo nhiệt, liền cùng  đưa thùng băng trao  một cái  hiểu ý, mỉm  :
 
“Xem  như  rốt cuộc cũng  . Phiền ngươi về thưa với mẫu , cứ bảo  thể  vốn chẳng cần dùng tới,   còn trẻ, khí lực dồi dào, đang độ tuổi hiếu động, chi bằng để hai thùng băng  đưa sang Tây viện thì hơn.”
 
Mẫu  vốn  dùng hai thùng băng  để bù đắp nỗi áy náy trong lòng nhưng     nhận.
 
Người hầu đưa băng vốn xuất  từ viện mẫu ,  nãy    cảnh Lưu Uyển Tình đem chuyện    lóc  Hoài Quang, mặt mày gã  hiện rõ vẻ khó xử.
 
Lúc     từ chối, đến ngay cả mấy lời khách sáo đáng lẽ   cũng quên mất, chỉ cúi đầu hành lễ liên hồi,    nhấc thùng băng đem .
 
Ta cùng đám  Dung Nhi cũng xoay  định khép cửa viện, chợt  phía   tiếng gọi: “Đại tỷ.”
 
Là Lưu Cẩm Châu gọi .
 
Khi   ,    bước tới gần, kẻ vốn xưa nay  từng  thẳng  , lúc   cúi đầu nghiêm chỉnh, đưa tay hành lễ một cách cung kính.
 
9
 
Ta lạnh lùng    một hồi, thấy cánh tay   run rẩy mỏi nhừ, cũng   ý định đỡ dậy.
 
Lưu Cẩm Châu cứ  mà cố chấp hành lễ với , đến khi  buông chiếc khăn tay trong lòng bàn tay, khẽ che môi ho khan mấy tiếng, mới trầm giọng :
 
“Thân thể   ,  dám mạo phạm nhị lang nữa.”
 
Nói đoạn,    viện, Dung Nhi và Liên Nhi vội hợp sức đóng cửa, còn cẩn thận cài chốt .