Quần áo     lột .
Họ  cướp con của , nhưng giây phút tiếp theo, tất cả   đều khựng .
Những đám mây đen dày đặc đột nhiên che khuất mặt trời ban mai, cả ngôi làng chìm  bóng tối.
Tiếng kêu la kinh hãi của   vang lên khắp nơi: “Chuyện gì ? Chuyện gì thế !?”
21
Kẻ khổ hạnh bấm ngón tay tính toán, liên tục kinh hoàng hỏi: “Không! Không thể nào! Cô   gì!?”
“Cô  nghĩ rằng các con của   thể mang phúc trạch cho một vùng là trùng hợp ? Các   nghĩ rằng  lớn lên cô độc trong am miếu là ngẫu nhiên ? Các   nghĩ rằng  mệnh của  chỉ đơn giản là Thiên sát cô tinh thôi ? Các   bao giờ suy nghĩ về nguyên nhân sâu xa hơn trong đó ?”
“Hỡi những kẻ ngu dốt  sợ hãi, nếu các  thích dùng  để thắp đèn,  thì  sẽ thắp một ngọn âm đèn thật sự cho các  mở mang tầm mắt!”  ngẩng đầu lên, xung quanh tức thì cuồng phong nổi dậy,  bầu trời chớp giật liên hồi.
  nếm trải khổ đau nhân gian, cũng từng thưởng thức chút ấm áp tình , cảm nhận một chút ngọt ngào của tình cảm.   từ bỏ  vinh hoa phú quý,  điên cuồng và niềm vui,  an phận  một  bình thường,    mang đến tai họa cho bất kỳ ai, nhưng cuối cùng, tất cả đều nên kết thúc ,  còn ý nghĩa gì nữa.
  thể    nữa, họ cũng  thể    nữa.
“Mau cản cô  .” Kẻ khổ hạnh hoảng loạn kêu lên, cuối cùng bà  cũng hiểu : “Dừng ! Cô đang triệu hồi ác quỷ đấy!”
“ , thầy bói  chỉ   là thiên sát cô tinh, mà còn , trong cơ thể  ẩn chứa một con quỷ.  là nguồn gốc của tai ương,  là chìa khóa mở  cánh cửa địa ngục,  nguyện từ bỏ  xác con ,  nguyện dùng cả ngôi làng  vật tế để mở cánh cửa địa ngục,  nguyện trở thành con đường để ác quỷ đến nhân gian.”  đưa tay chỉ lên trời, một tia sét xé toạc xuyên qua cơ thể .
“Yến Tử cô  với ,  đưa cô  ngoài!” Bác sĩ Chương  đánh ngã bò dậy, vẫn  kéo  .
“Cút ! Cút!”  mở mắt, trừng mắt giận dữ.
Cơn gió bão nổi lên từ mặt đất thổi   bay xa mười mấy mét.
Bác sĩ Chương bò dậy,  về phía ,   do dự,  ánh mắt trở nên kinh hãi, dường như     thấy thứ gì đó đáng sợ phía  ,   sợ hãi  đầu bỏ chạy.
Những  khác cũng chậm chạp nhận ,  chạy, nhưng tiếc là  kịp nữa, tất cả đều  kịp nữa.
Mặt đất như  một lực hút khổng lồ, cuốn lấy những  đang chạy, kéo họ xuống lòng đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/diem-am-dang/chuong-10-full.html.]
Bác sĩ Chương loạng choạng chạy cuống cuồng, dường như mặt đất cũng biến dạng,   thấy từng  một chìm sâu xuống đất, chỉ còn  cái đầu nhô lên mặt đất.
Khi   chạy đến cổng làng,  đầu , cả ngôi làng  trở  vẻ tĩnh lặng, chìm trong bóng tối.
Chương cuối
Bác sĩ Chương bàng hoàng và kinh hoàng  ở cổng làng quen thuộc ngày nào nhưng cảm giác ở đây  vô cùng xa lạ, dường như  thứ xung quanh  ngừng vận hành, nơi đây như một vùng đất chết.
Hắn    bóng tối, từng ngọn âm đèn nối tiếp  bừng sáng.
Dường như    thấy một   dắt hai đứa con nhỏ, vui đùa trong rừng.
Tiếng  như chuông đồng vọng  từ xa, nhưng  khiến   rợn tóc gáy đến lạ.
Hắn  lùi  một bước,  vấp ngã,   cúi đầu  xuống,  mặt đất lộ  một cái đầu ,  đầu  đó phát  ánh sáng âm u màu xanh lục.
Dân làng quen thuộc ngày nào, Bác sĩ Chương    nhận  đó là ai, chỉ thấy cái miệng  đó đóng mở,  thở yếu ớt như sợi tơ: “Cứu … cứu …”
Bác sĩ Chương cố gắng đào  đó  khỏi đất, dù    đào thế nào  nữa, đất vẫn nguyên vẹn như cũ, nhưng những tiếng  bên cạnh  càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn: “Cứu … cứu …”
“Không…” Bác sĩ Chương rưng rưng nước mắt, chạy dọc theo con đường chính. Hắn  chạy   bao lâu, bao xa, dần dần,  mắt   xuất hiện một chút màu sắc, một chút ánh sáng.
Hắn  dừng bước, một chiếc xe từ xa lái đến.
Chiếc xe dừng  bên cạnh  ,    thấy khuôn mặt  phản chiếu  kính xe, đó là một khuôn mặt gầy gò và hốc hác, như thể    chạy bộ  nhân gian suốt mấy chục năm.
Cửa sổ xe hạ xuống,   trong xe là nữ cảnh sát và  vợ ở thành phố của chồng Yến Tử, bên cạnh cô  là một đứa trẻ.
Cô  hỏi nó điều gì đó nhưng   nó  trả lời gì.
Cuối cùng, họ khởi động xe trở , vượt qua  , lái  trong làng.
Bác sĩ Chương  chiếc xe  xa, cuối cùng cũng lấy   một chút tỉnh táo,   đuổi theo chiếc xe phía , tiếng  càng lúc càng lớn: “Không! Đừng  đó! Không thể  đó!”
-Hết-