“  cầu xin cô cứu  ?” Bà  : “Không cần cô cứu,  cũng sẽ  chết. Hơn nữa, dù cô  cứu  thì ?   yêu cầu cô cứu.”
“Tại  bà   ? Chúng    thù oán gì.”  dịu giọng, thậm chí  quỳ xuống cầu xin bà .
“ chỉ    thôi,   lý do. Mấy  mệnh quý, vinh hoa phú quý trời sinh thì  chứ?  dùng mưu kế và thuật pháp, vẫn  thể nghịch thiên cải mệnh.” Bà  lê cái chân què, nửa  bò đến ngưỡng cửa, chỉ tay  ngôi làng bên ngoài, mắt ánh lên vẻ cuồng nhiệt,  với : “Cô  xem ở đây,  xem cái chốn đào nguyên trần thế tuyệt  , do chính  tạo . Nếu phú quý chỉ dành cho riêng gia đình các , chẳng  quá bất công ? Dùng vận mệnh ba  các  để đổi lấy một thời thịnh thế như , chẳng lẽ   ?”
 , cái chốn đào nguyên thịnh thế , thật  đẽ,  tạo  bằng mạng và m.á.u của  cùng các con .
19
“Họ  kế hoạch nhốt   trong làng, để  như một con heo nái, đẻ hết đứa  đến đứa khác, bà  ?”
“ , ban đầu    như .” Kẻ khổ hạnh thở dài một tiếng, bà  : “  nhắm  cô,  cũng    khó cô. Cô thiên mệnh đặc biệt, chỉ  cô mới  thể gánh vác trọng trách , chỉ  cô mới  thể sinh   cực phú cực quý, cực  quyền thế. Nếu cô đồng ý ở  làng tiếp tục sinh nở,   thể lệnh cho dân làng tôn cô  Mẹ làng.”
 im lặng  bà ,  cái miệng đóng mở của bà ,   là bà  điên ,  là   ảo giác.
Chương Tuyền Du và  chồng  đều từng , trong làng sớm    ghét  phát điên tìm con  vướng víu.
Họ cũng   ngay từ đầu   kế hoạch giam cầm , vì họ nghĩ rằng những đứa trẻ  sinh  trong tình yêu thương  thể sẽ  mệnh quý hơn.
 sự việc  đến bước ,  tìm con ngày càng phát cuồng, ngày càng nhiều  bắt đầu đồng ý nhốt  .
Lần  chồng  đưa  về là để thực hiện triệt để kế hoạch .
Đến lúc đó, e rằng  sinh con với  sẽ  còn là chồng  nữa, mà  thể là bất kỳ  đàn ông nào trong làng.
Họ chỉ cần   thể sinh, thậm chí con cái sinh  mệnh    cũng  quan trọng, dù  thì thêm một đứa là thêm một phần bảo đảm, dù  thì cũng   họ sinh,   họ chịu tội,   cắt thịt, đổ m.á.u của họ.
“ bằng lòng ở  làng, hãy để  ôm con của   cuối.”
 thấy tiểu tăng đuổi theo  lưng  hoảng sợ bỏ chạy,    báo tin cho những  khác,   đuổi theo  .
20
Bên trong căn nhà tranh xập xệ  ẩn chứa bí mật, điều mà   ngờ tới.
Bức tường phía  bàn thờ mở  một cánh cửa rộng bằng một ,  bước , bên trong vô cùng chật hẹp, ngột ngạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/diem-am-dang/chuong-9.html.]
Đối diện cánh cửa là một bàn thờ,  đó thờ cúng bức chân dung của chính cô , hai bên bàn thờ đặt hai cây “nến” cực lớn.
 bóc lớp vỏ “nến” ,   thấy các con trai của .
Chúng như những xác ướp,  vải bọc chặt cứng, thẳng , những đứa trẻ bé bỏng   thể ,  thể ,  thể cử động,  đầu đốt đèn  bao giờ tắt. Các con đáng thương của   sừng sững ở đó,  thể sống cũng  thể chết.
 bế chúng từ  bàn thờ xuống, ôm  lòng.
Cánh cửa phía  , từ từ khép , ngay khoảnh khắc sắp đóng kín,   ai đó cưỡng chế đẩy .
Bác sĩ Chương đột nhiên xông ,   kéo , lôi   khỏi căn nhà tranh của kẻ khổ hạnh.
 ôm con, ngã  bệt xuống đất trống.
“Đi mau!” Bác sĩ Chương vội vã kêu lên.
“Anh đang  gì?” Kẻ khổ hạnh bò  ngoài, lớn tiếng chất vấn.
Bác sĩ Chương đá văng bà : “Đủ ! Đừng gây tội ác nữa, đồ súc sinh.”
 nhẹ nhàng vuốt ve hai con của ,  để ý đến cuộc cãi vã của họ.
“Các con yêu,  đến .” Hai đứa con  động đậy trong vòng tay .
 cởi áo, cho hai con b.ú sữa.
Chúng trong lòng  gầy gò, bé xíu, giống như hai con mèo con đói đến biến dạng, nhẹ nhàng mút sữa.
Bác sĩ Chương  chắn  mặt chúng , đón ánh bình minh,   cởi áo khoác trùm lên  chúng : “Mau lên xe  ? Yến Tử,  đưa ba  con cô  ngoài.”
Không kịp , chúng   thể thoát .
Lời    dứt,   một  vung tay hất văng.
Dân làng  tự giác tập trung , họ  thể để  , càng  thể để  mang  hai đứa trẻ, mang  nguồn tài lộc của họ, c.h.ế.t cũng  thể.