Khi chai nước uống tanh hôi đưa đến miệng , thực sự cảm thấy giống như một con chó.
Thế nhưng, Trần Diễm chạy đến, giật lấy chai nước, chịu đựng sự sỉ nhục .
Sau khi Vương Cường và đồng bọn bỏ , Trần Diễm “oẹ” một tiếng nôn thốc nôn tháo.
rót nước cho cô súc miệng, nhưng cô vẫn ngừng nôn, đến cuối cùng, dày của cô trống rỗng, mặt đầy những giọt nước mắt lạnh buốt.
Cô : “Nước tiểu của giàu thật là thối.”
: “ , bọn chúng c.h.ế.t cũng thối như thôi.”
Hai chúng , đều , cùng .
Một chịu đựng sự bắt nạt thật quá đau khổ, vì , hai chúng hẹn ước, sẽ ở bên , rời bỏ.
Chúng chịu đựng nhiều sự bắt nạt.
Vô ức hiếp.
Cuối cùng, Trần Diễm chịu đựng nổi nữa, cô với , cô c.h.ế.t.
"Được thôi."
: "Vậy chúng cùng c.h.ế.t ."
Chúng hẹn, chiều thứ Bảy, cùng lên ngọn núi phía trường tự sát.
Thế nhưng, chiều thứ Bảy hôm đó, đường đến trường, nhặt một tờ vé , cào xem, hóa trúng hai trăm tệ.
Vừa đủ để mua chiếc váy Trần Diễm thích.
chạy đến cửa hàng quần áo, mua chiếc váy đó, định tặng cho Trần Diễm.
với Trần Diễm, chiếc váy như , chi bằng cô cứ mặc nó , đợi đến khi mùa hè kết thúc, chúng cùng c.h.ế.t.
lỡ thời gian.
Khi chạy đến ngọn núi phía trường, Trần Diễm tự sát .
Cô c.h.ế.t với sự căm hờn dành cho .
Cô nghĩ thất hứa.
Cô nghĩ cùng cô c.h.ế.t.
" mà, thật sự chỉ tặng cho cô một chiếc váy thôi."
quỳ rạp đất, mặt đầm đìa nước mắt: "Diễm Diễm, tội."
Đáp là mái tóc đen dài quấn chặt lấy cổ.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, dường như thấy giọng của Trần Diễm.
Cô , nhát gan cũng là một tội ác.
Ngoại truyện
là Trần Diễm, yêu một kẻ nhát gan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/diem-quy/chuong-7-full.html.]
Cậu luôn đ.á.n.h đập, thế nhưng, bao giờ thấy kêu cứu. Cậu cứ im lặng, như một tảng đá.
thì như .
Khi ức hiếp, luôn kêu la, gào thét, như một dòng nham thạch, thiêu rụi một mảng da thịt của kẻ bắt nạt.
Sự " ngoan ngoãn" của khiến đời gọi là tiện nhân, nhưng quan tâm, chỉ , sẽ gọi là "Diễm Diễm".
"Diễm Diễm, mang đồ ăn cho đây."
"Diễm Diễm, bài tập hôm nay của xong ?"
"Diễm Diễm, tan học đừng cửa , Vương Cường và đồng bọn đang chặn ở đó."
Cậu đối xử với dịu dàng như , cho nên tha thứ cho sự nhát gan của , tha thứ cho việc đổi lời khai cảnh sát, tha thứ cho việc đẩy chúng trở cơn ác mộng.
Bởi vì trong cơn ác mộng , , chúng sẽ ở bên , rời bỏ.
, Vương Cường và đồng bọn phát hiện mối quan hệ giữa và .
Bọn chúng lôi chúng lên bục giảng, hỏi chúng đang hẹn hò .
gào thét, thì im lặng.
Bọn chúng túm tóc chúng , ép chúng hôn mặt tất cả .
giãy giụa, thì im lặng.
Cuối cùng, bọn chúng nắm lấy tay , bắt dùng bút lông dầu, hai chữ "tiện nhân" lên n.g.ự.c .
sụp đổ.
Ác mộng thể sẽ ngày kết thúc, nhưng thể chịu đựng thêm nữa, c.h.ế.t.
Cậu thể cùng c.h.ế.t.
tin.
Thế nhưng, đợi cả buổi chiều ở ngọn núi phía trường, đến.
, sợ hãi .
Biết , ai bảo yêu là một kẻ nhát gan chứ?
một .
Thế nhưng, oán niệm của thực sự quá nặng, ngay cả khi c.h.ế.t, cũng thể siêu thoát.
biến thành diễm quỷ.
Ngày nào cũng thể thấy .
thấy ôm một chiếc váy trong lòng, thấy vì , thấy lau khô nước mắt, trở về ch.ó của Vương Cường và đồng bọn.
một tháng trời, cuối cùng thể chịu đựng thêm nữa.
Hỡi yêu nhát gan của em, hãy để em dẫn tìm con đường giải thoát.