"Phụ hoàng  điều  ,   thứ Ba mươi bảy là nhờ vị nữ tử  mới đoạt  vùng đất dễ thủ khó công của nước Xa. Nếu , chỉ dựa  mười tên ám vệ cỏn con thì    thể đánh hạ nước Xa mà bao nhiêu hoàng tử trong nhiều năm đều  thu phục  chứ? Nếu tùy tiện bỏ thê tử, e rằng   thứ Ba mươi bảy    đất phong nữa ."
Bắc Vũ chắp tay  với lão Hoàng đế, ánh mắt  sang đầy vẻ khiêu khích.
"Có lẽ Việt Vương điện hạ trí nhớ   lắm, thần    nước Xa là thoái vị cho Xa Vương điện hạ, cho dù   công chúa gả cho xa Vương, nước Xa cũng là của Vương gia."
Con công lông màu mè   giở trò gì ?
  đây  chỉ nghĩ là triều Đại Lương  xâm lược đến nước Xa,   ngờ các hoàng tử   từng đến nước Xa từ sớm.
Rốt cuộc phụ vương  che giấu  điều gì, và    cứu  Bắc Uyên?
Điều  cũng giải thích tại  Bắc Vũ  nhằm  Bắc Uyên khắp nơi, thì  là do ghen tị.
"Chẳng qua chỉ là may mắn thôi, nếu là bản vương..."
"May mắn cũng là một loại thực lực  ?" Ta ngắt lời , thích nhất là  bộ dạng  nhục nhã của con công lông màu mè đó.
"Xa Vương phi khéo léo ăn , bản vương tự thẹn  bằng." Hắn giận đến tái mặt.
"Lệnh thu phục nước nhỏ là do Bệ hạ tự  ban hành,  giới hạn ở quy tắc tấn công trực diện. Đông Phương Ly ngu dốt, chỉ trần thuật lời Bệ hạ từng . Giờ Xa Vương thu phục nước Xa chỉ là  dùng tấn công trực diện, chứ   chống đối quy tắc Bệ hạ  đặt . Tóm  Việt Vương coi thường nước Xa thoái vị,  là khinh miệt lời vàng miệng ngọc của Bệ hạ?!"
"Phụ hoàng, nhi thần  dám, đều là yêu phụ  vu khống nhi thần!"
Ta  bên cạnh với vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, lão Hoàng đế sống ở vị trí cao tất nhiên đa nghi, đương nhiên Bắc Vũ  rõ điều .
Nhìn kìa,  trực tiếp quỳ xuống cầu xin tha thứ.
"Phụ hoàng, nhi thần luôn cho rằng thiên hạ chính là chọn hiền tài  chủ,  ngưỡng mộ phong thái triều Đại Lương từ lâu. Nếu , phụ  nhi thần   thể thoái vị? Nhi thần tự   phận thấp kém,  xứng với Xa Vương điện hạ, nhưng... nhưng  cho phép Việt Vương điện hạ miệt thị như !"
Ta lập tức quỳ xuống còn đoan chính hơn Bắc Vũ, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt đùi, mắt ngấn lệ nhưng đầy quật cường, rõ ràng là bộ dạng thà c.h.ế.t chứ  chịu nhục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dien-ha-thu-37-cua-cong-chua-vong-quoc/chuong-11.html.]
Tên Bắc Vũ rác rưởi, lúc chị đây giả bộ ngoan ngoãn đáng thương còn   ngươi đang ở  ?
"Phụ hoàng..."
"Đủ ." Lão Hoàng đế cắt ngang lời Bắc Vũ, "Ba mươi bảy chỉ  mười tên ám vệ  theo, chuyện   ngươi  rõ ."
Lời   thốt , cả đại điện lập tức im phăng phắc, mồ hôi hột của Bắc Vũ càng chảy ròng ròng hơn.
"Phụ hoàng, nhi thần..."
"Hừ,  dậy ." Ngay khi  nghĩ lão Hoàng đế sẽ truy vấn đến cùng,  đột nhiên tha cho Bắc Vũ.
Nắm đ.ấ.m của  siết chặt, liếc thấy vẻ mặt Bắc Uyên  chút kinh ngạc, lòng  đau nhói.
Đã đến nước   mà lão Hoàng đế vẫn thiên vị đến ,  đây Bắc Uyên rốt cuộc  sống trong  cảnh thế nào?
"Xa Vương phi cũng  dậy ." Lão Hoàng đế vẫy vẫy tay.
"Tạ ơn phụ hoàng." Ta cúi đầu  xuống, giây tiếp theo một bàn tay nắm lấy tay .
"Đau ?" Hắn mở lòng bàn tay  , nhẹ nhàng vuốt ve những vết hằn do  tự véo,   xoa xoa mặt ngoài đùi  mới véo để vắt nước mắt, ánh mắt lạnh nhạt hiện lên một tia dịu dàng.
Những hành động nhỏ của   đều  hết.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
"...Không đau." Ta   .
"Ta quả thật  giỏi ăn , nhưng  tuyệt đối sẽ  bỏ nàng." Hắn mím môi  nghiêm túc. "Cho dù  đối đầu với ."
Nghe  lòng  ấm áp, nắm c.h.ặ.t t.a.y  "Được."
Thật  khi lão Hoàng đế   đổi vương phi,   cảm nhận  nhiệt độ    hạ xuống. Ngay khi  sợ  sẽ trực tiếp xung đột với lão Hoàng đế thì con công  đột nhiên nhảy .
Nghĩ , con công  cũng  chút tác dụng.