Giờ  là cuối thu, gió thổi đến cũng lạnh buốt,  khoác áo choàng  bên cửa sổ.
Lúc   qua giờ tan triều từ lâu, nhưng Bắc Uyên vẫn  về.
"A Như, mang theo áo choàng của Vương gia, chúng   cổng cung đợi  ." Ta nhớ sáng nay   mặc khá mỏng, nhưng mặt trời đột nhiên biến mất, nhiệt độ giảm   ít.
"Vâng, Vương phi."
Ngoài bức tường cung điện uy nghiêm chỉ  cấm vệ quân canh gác,  đợi  lâu mới thấy   .
Thì  hôm nay giờ tan triều muộn hơn một chút.
"Hôm nay Xa Vương phi   lầu xanh mà đến ngoài cung   gì ?" Một nam tử trung niên mặc triều phục mặt đầy vẻ khinh bỉ  .
Ta   để ý đến lời  như , vị Lý đại nhân   vẫn còn chút ấn tượng, xem  là ở triều đường  chịu  ít thiệt thòi ngầm của Bắc Uyên nên tìm vương phi  để trút giận.
Thấy  im lặng,  lẽ  cho bọn họ tín hiệu sai lầm rằng    , lấy   đầu, cả đám  càng  càng hăng.
"Đại Lương   vị vương phi  giữ phụ đạo thế  quả là quá  hổ!"
" là xuất  từ chốn quê mùa của nước nhỏ, cả  đầy khí chất mê hoặc."
"Quả thực là nỗi nhục của nữ giới!"
"Ngươi là nữ giới? Ngươi  hổ ?" Ta gãi gãi tai   đối mặt với bọn họ.
Tên nam tử     cho nghẹn họng mà đỏ mặt, ánh mắt  quét qua    từ tốn .
"Nếu bổn phi nhớ  lầm, Lý đại nhân, Tống đại nhân, Cố đại nhân đều là khách quen của Nguyệt Lai Các  nhỉ."
"Các đại nhân khí thế áp đảo,   là nghĩ đội cái nón lá thì bổn phi sẽ  nhận  chứ?"
"Ồ, suýt nữa bổn phi quên mất, hôm đó khi diễn  vòng loại, các đại nhân vì chen lên hàng đầu mà nón lá  lệch, bổn phi  thể sánh bằng các đại nhân thuộc lòng nữ đức, nhưng cái khả năng nhớ  thì vẫn  đó."
...
Nghe   xong, sắc mặt bọn họ càng ngày càng đen . Lòng  nở hoa,  mặt  giả bộ do dự tiếp tục .
"Sao thế, bổn phi   phép mở lầu xanh, nhưng các ngươi   phép  chơi ?"
"Bổn phi thực sự thắc mắc, luôn  cảm giác ...    kỹ nữ,    thánh thần, các đại nhân thấy ?"
"Đông Phương Ly, ngươi… ngươi vu khống!" Lý đại nhân tức đến mức râu tóc dựng ngược, mắt trợn trừng.
"Cấp bậc của bổn phi là tòng nhất phẩm, theo phẩm cấp, ngươi nên hành lễ với  và cung kính gọi một tiếng Vương phi." Ta coi thường  .
"Với cái nết  của ngươi mà cũng xứng  Vương phi, chẳng bao lâu nữa Hoàng thượng sẽ phế ngươi thôi!" Cố đại nhân  chắp tay lên trời,  trừng mắt .
"Cố đại nhân   thể  phụ hoàng quyết định  ?" Giọng  lạnh lùng của Bắc Uyên từ xa truyền đến.
"Xa Vương điện hạ, vi thần  dám." Cái mũ lớn đột ngột  khiến  nhất thời toát mồ hôi ròng ròng.
"Vương gia." Ta nhận lấy áo choàng từ tay A Như,  đến  mặt , nhón chân khoác áo choàng cho .
"Ly nhi chịu ấm ức ." Hắn nắm lấy tay  đang buộc áo choàng cho ,  một tay kéo   lòng.
Ta lắc đầu,  hì hì thò đầu  khỏi áo choàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dien-ha-thu-37-cua-cong-chua-vong-quoc/chuong-14.html.]
Ấm ức gì chứ, rõ ràng là bao tải trút giận tự dâng đến cửa mà.
Ánh mắt  cưng chiều xoa đầu ,  hiểu  đương nhiên  tài miệng lưỡi sắc bén của .
Tuy nhiên, ngày hôm , khi tin tức Lý gia, Cố gia, Tống gia  lưu đày  biên cương truyền đến,  vẫn sững sờ một chút.
"Chàng  ?" Ta nghi hoặc  Bắc Uyên đang duyệt công văn.
"Phụ hoàng hạ lệnh." Hắn  ngẩng đầu lên đáp.
"Chàng  như  sẽ   bại lộ  mặt phụ hoàng ?"
"Nàng tưởng phụ hoàng   gì ?"
"...Cái gì?"
"Cuộc tranh đấu giữa các hoàng tử   bao giờ vạch trần, nhưng nếu  ai đụng đến đầu  thì  là chuyện khác." Hắn đặt bút xuống ngẩng đầu  .
"Ý  là ?" Ta  thẳng  dậy.
"Ba gia tộc  nhận hối lộ nhiều năm,  thối nát đến mức ảnh hưởng đến triều chính."
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
"Thì  là ." Ta  hiểu.
"Nàng và Mục Đình  hòa hợp ?" Hắn đột nhiên hỏi.
"Chàng  ?" Ta kinh ngạc, chuyện Hàn Mục Đình cùng  lăn lộn ở Nguyệt Lai Các,  thậm chí còn giấu cả Nguyên Ân.
"Có chuyện gì mà   ?"
Cũng .
"Chàng yên tâm , Hàn Mục Đình ở chỗ   ,   mặt chỉ  Xa Vương phi 'vô liêm sỉ'  thôi." Ta  từ từ dựa  gối mềm lạnh nhạt .
"Lại đang ghen bóng ghen gió chuyện gì ?" Hắn nhíu mày.
"Không ." Ta  lưng .
Trong lòng  tự trách  ngày càng  bộ  tịch.
"Ly nhi." Tiếng bước chân  dần đến gần.
"Có nàng là đủ ."
Hắn xoay   , trong đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm lộ  chút nghiêm túc.
"Vậy ... còn  nạp  ?" Ta    mà cực kỳ khó chịu, cuối cùng vẫn liếc mắt  chỗ khác.
“Từ đầu đến cuối,   nạp  chẳng  là Ly nhi ?”
“Hừ,  dám nạp,  dám nhận ?”
“Trong nhà  sư tử,  dám  dám.” Thấy  giận quá hóa thẹn,  bật  khàn khàn.
“Chàng mới là sư tử!”
“Được , là .”