Ta đương nhiên  ngu đến mức lợi dụng lệnh triệu tập để sai khiến Hoàng Thành Ti.
Cái gọi là  vệ của Bệ hạ đương nhiên chỉ  lệnh của Bệ hạ,  lệnh bài cũng vô dụng.
Tuy nhiên, mục đích chuyến   của  cũng chỉ là để thế lực của lão Hoàng đế liên kết với  mà thôi.
  thể  , tài diễn xuất của lão Hoàng đế thực sự vô cùng tinh xảo, nếu      sự thật bên trong chắc chắn vẫn sẽ nghĩ  vẫn còn bất tỉnh nhân sự.
Sau đó,   tiếp tục như thường lệ  cung hầu bệnh nửa tháng  xin nghỉ vì  thể  khỏe.
Thấy , Hoàng hậu chỉ khinh thường liếc  một cái, đại khái là  , vị Vương phi nửa vời  chẳng  chút kiên trì nào.
 ngươi khinh thường Xa Vương phi thì  liên quan gì đến Đông Phương Ly  chứ?
“Vương phi, Vương phi...” Giọng A Như gấp gáp từ bên ngoài vọng .
“Ta còn sống, gọi hồn .” Ta thổi nhẹ  nóng từ chén , lạnh nhạt liếc nàng  một cái.
“Bệ hạ đột nhiên bãi chức điện hạ thứ 26, còn cấm túc Hoàng hậu!” Nàng  chạy đến  mặt , thở hổn hển.
“Cũng nhanh đấy chứ?” Ta dựa    một chút.
Lão Hoàng đế và Hoàng Thành Ti liên kết với   đầy một tháng  dễ dàng hóa giải nước cờ mà Hoàng hậu mưu đồ nhiều năm.
Ngồi xem hai hổ tranh đấu thật thú vị.
“Bệ hạ còn ...”
“Nói một  .”
“Nói để   cung diện kiến!”
“Chỉ  thôi ?” Ta buồn   A Như.
Nói  thì trong chuyện   cũng là một công thần,   đến việc luận công ban thưởng, cũng  đến nỗi đuổi tận g.i.ế.c tuyệt chứ.
“ nô tỳ cứ thấy  đúng lắm.” A Như lo đến sắp .
“Không ,  thôi.” Vừa   liền  dậy bước  ngoài.
Trong Ngự Thư Phòng.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Ta bái lễ đúng chuẩn mực cung đình với .
“Ừm.” Lão Hoàng đế cũng  ngẩng đầu, ‘ừm’ một tiếng  phất tay  hiệu cho các tùy tùng xung quanh lui xuống.
“Đông Phương gì đó?” Hồi lâu đột nhiên  hỏi .
“Ly.” Khóe miệng  khẽ giật giật.
“Ồ.” Hắn  hờ hững đáp một tiếng.
“Đứng dậy .”
“Tạ ơn phụ hoàng.” Ta từ từ  dậy.
“Ngươi  thông minh.” Cuối cùng  cũng đặt bút xuống, ngẩng đầu   với ánh mắt thăm dò.
Ta im lặng, chờ đợi lời tiếp theo của .
“Nếu ngươi là một nam tử, Trẫm sẽ thăng quan tiến chức cho ngươi.”
“Nhi thần ngu dốt, chẳng qua Vương gia thường xuyên dạy bảo thần  mà thôi.” Ta cúi mắt, trong lòng  bất an.
“Không.” Hắn lắc đầu, giọng điệu vô cùng chắc chắn “Ngươi  giống A Loan.”
“A Loan là mẫu  của Uyên nhi.”
“Bệ hạ...” Ta từ từ ngẩng đầu,     ý gì.
“Muốn để Bắc Uyên thành Thái tử ?” Lão Hoàng đế  dậy  về phía .
“Nhi thần  dám!” Nghe lời   đột nhiên quỳ xuống, trán áp sát mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dien-ha-thu-37-cua-cong-chua-vong-quoc/chuong-17.html.]
Trong căn phòng rộng lớn,  chỉ  thể  thấy tiếng bước chân   từng bước về phía .
“Có gì mà  dám? Trẫm từ  đến nay đều khuyến khích các hoàng tử cố gắng vì vị trí .” Giọng  bình thản nhưng trong lòng  nặng tựa ngàn cân.
“Chẳng qua, luôn  kẻ vọng tưởng  lên đầu Trẫm.”
“Vương gia đối với Bệ hạ chắc chắn là trung thành tuyệt đối...”
“Báo…” Đột nhiên ngoài cửa  một tràng náo động, Ti trưởng Hoàng Thành Ti ở ngoài bẩm báo.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
“Bệ hạ, Hoàng cung... Hoàng cung  bao vây ...”
“Biết .” Hoàng đế dường như  sớm liệu , lạnh nhạt đáp một câu, ánh mắt   mang theo vẻ  định sẵn.
Mà đầu óc  lập tức ù , chỉ cảm thấy  thứ gì đó sụp đổ.
“Hửm?” Hoàng đế  thẳng  mặt , coi thường  .
Một từ đơn giản đó lập tức khiến trái tim  rơi xuống đáy vực.
“Sao  thể...” Ta lẩm bẩm.
Sao Bắc Uyên  thể như ?
“Ngươi   sẽ vì ngươi mà  đến mức nào?” Hoàng đế  xổm xuống, một tay bóp cằm , buộc    thẳng  mắt .
“Bệ hạ  đùa , một nữ tử tầm thường như nhi thần nào đáng để Vương gia mạo hiểm đến .” Ta cố gắng trấn tĩnh  tiếp tục .
“Vương gia  lệnh truy kích quân phản loạn, hiện tại   ở Túc Thành chứ?”
Nhất định là lão Hoàng đế  cố ý gài bẫy .
“Vậy ngươi nghĩ sẽ là ai?” Hắn buông tay, chắp tay  lưng tiếp tục .
“Ba thế lực ở Hoàng thành  phá vỡ bởi Đại Vương gia tạo phản,  đó   điện hạ thứ 26  giam cầm, hiện giờ  duy nhất  lợi chính là điện hạ thứ 18 Bắc Trạch.”
Đầu óc   cuồng, cũng  còn cái gọi là kiêng dè nữa, chỉ  loại trừ khả năng Bắc Uyên mưu nghịch.
“Điện hạ thứ 18  quân  lương thực, nếu lúc  nhân cơ hội tấn công thì mười phần chín thắng...”
Ta phân tích, nhưng mãi  thấy hồi đáp, đợi đến khi  ngẩng đầu  lão Hoàng đế thì phát hiện  đang  cợt nhả  .
“Đây cũng là Bắc Uyên dạy ngươi ?”
“Nhi thần tự  nghĩ .” Ta nghiến răng đáp.
Lão già   đang thử .
“Đáng tiếc.”
Đáng tiếc cái gì,  còn sống mà.
Khoan ... Một tia sáng lóe lên trong đầu, tiếng chuông cảnh báo vang lên dữ dội trong lòng, chẳng lẽ   g.i.ế.c ?
“Biết A Loan c.h.ế.t như thế nào ?” Đồng tử  sắc bén như chim ưng,  chỉ cảm thấy áp lực vô hình ập đến.
“Thiên tử  cần tình yêu, càng  cần nữ tử thông minh như .”
Thì  là , chẳng trách Bắc Uyên đối xử với hoàng thất, đối với Hoàng đế đầy sự căm hận.
Hóa  cha   g.i.ế.c  .
“Phụ hoàng  nhi thần thế nào?” Ta ngã  xuống đất, ánh mắt vô hồn.
“Trẫm  coi trọng Bắc Uyên, cho nên ngươi…”
Lộc cộc.
Một cái bình sứ lăn đến  mặt .
“Uống nó .”
Tiếng bình sứ rơi xuống đất trong trẻo va  tim , mãi một lúc lâu  mới tìm   giọng  của .
“Nhi thần tuân chỉ.”