Ta  lão Hoàng đế giam giữ trong một địa cung hẻo lánh. Thuốc  cho  sẽ  khiến  c.h.ế.t ngay lập tức, dù  nếu hiện tại  c.h.ế.t thì   Bắc Uyên sẽ   chuyện gì.
“Khụ khụ…” Địa cung vô cùng tối tăm, bụi bay mù mịt khiến  vô cùng khó chịu.
“Không  bên ngoài thế nào .” Ta ôm đầu gối, ngẩng đầu  ánh sáng lọt qua khe hở của cửa sổ mái,   ngủ   từ lúc nào.
“A Ly…”
Có  gọi ?
“A Ly, ở đây .” Ta từ từ mở mắt, ngẩng đầu liền thấy cái cửa sổ mái  nãy chỉ  một khe hở nhỏ giờ   mở rộng   nhiều.
“Hàn Mục Đình?” Người đến ngược sáng,    rõ mặt, nhưng giọng  thì  nhận .
“Đừng  nhảm nữa, mau bò lên .” Nàng đè thấp giọng, quăng một sợi dây thừng xuống.
Thấy   cũng  chần chừ,  dậy trèo lên.
…
“Ngươi kéo nổi  ?” Ta lơ lửng giữa  trung  Hàn Mục Đình đang kiệt sức, bàn tay ngọc ngà vốn để đánh đàn của nàng  phồng rộp rướm máu.
“Ta…   thể mà.” Đột nhiên một giọt chất lỏng lạnh lẽo nhỏ lên mặt .
“Mục Đình?”
“A Ly… Bệ hạ  g.i.ế.c ngươi. Ta  thể để ngươi chết.” Hàn Mục Đình nghẹn ngào.
Nha đầu ngốc .
“Ngươi đừng  nữa, để dành chút sức kéo  lên là   .” Ta ngẩng đầu an ủi nàng .
“Ừm, .” Nàng sụt sịt mũi, dùng sức hơn kéo dây thừng.
“Ai đó!” Bỗng nhiên  đầu vang lên tiếng kiếm  khỏi vỏ,  kinh hãi.
“Mau !”
Xoẹt.
“Hiên ca ca!”
“Đệ  nắm chắc .”
Thân thể đang rơi đột nhiên dừng ,  ngẩng đầu  lên chỉ thấy Bắc Hiên một tay nắm lấy dây thừng, mấy  giật mạnh liền kéo   ngoài.
“Đau ?”
Ta   đất thở hổn hển,  đầu liền thấy Bắc Hiên dịu dàng dùng quạt xếp xé rách tay áo để băng bó cho Hàn Mục Đình, ánh mắt tràn đầy sự xót xa.
Còn hiện tại quần áo Hàn Mục Đình rách nát, tóc tai bù xù, vô cùng khó chịu mà lắc đầu.
Ta  liếc  những xác c.h.ế.t la liệt  đất,  ngờ võ công của Bắc Hiên cũng  đến .
“Đi  ?” Đợi xử lý xong vết thương cho Hàn Mục Đình, Bắc Hiên  đầu hỏi .
“Được.” Ta gật đầu, bò dậy khỏi mặt đất, vỗ vỗ bụi  .
“Tình hình phía  thế nào?” Ta hỏi.
“Khổ chiến.”
Bắc Trạch  chuẩn  kỹ càng, nhất định là ôm quyết tâm tất thắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dien-ha-thu-37-cua-cong-chua-vong-quoc/chuong-18.html.]
Mà Bắc Uyên  đánh xong trận liền vội vã  về chi viện, chắc chắn là vô cùng mệt mỏi.
“Nếu phụ hoàng phát hiện  trốn thoát…” Ta lo lắng nhíu mày.
“Mẫu phi   câu giờ , chúng   khỏi đây .” Bắc Hiên giải thích.
Nghe  lòng  khẽ động,  mà Bắc Uyên sợ  liên lụy,   từng nghĩ đến việc bỏ  mà .
Trong Hoàng thành kiên cố như thành đồng vách sắt, bên ngoài   Bắc Uyên đánh kẹp,  đầy vài ngày Bắc Trạch  lộ  dấu hiệu thất bại.
Lúc  cuối cùng lão Hoàng đế cũng mở cổng thành,  bộ quân đội của Hoàng Thành Ti  điều động, triệt để bao vây tiêu diệt Bắc Trạch.
“Không hổ là con trai của Trẫm.” Trên tường cung, lão Hoàng đế mặc long bào vàng rực, mãn nguyện  Bắc Uyên khoác áo giáp dẫn quân  .
Mấy ngày  vì cung cấm canh gác nghiêm ngặt,  và Hàn Mục Đình    võ công nên ẩn  trong cung của Tĩnh phi, hóa trang thành cung nữ.
Hôm nay mở cổng thành đón Bắc Uyên khải ,  và Hàn Mục Đình liền theo y trượng phía  Tĩnh phi mà đến.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Bắc Uyên xuống ngựa tiến lên, quỳ một gối xuống.
Cách một   cũng  thể thấy dáng  cao lớn của  hình như gầy  một chút, và cũng đen hơn.
Mắt  nóng bừng. Nhớ  quá chừng.
“Ha ha ha,  dậy .” Lão Hoàng đế vung tay một cái, mặt đầy vẻ tươi .
“Bắc Uyên hộ giá  công, đặc biệt phong  Trấn Quốc Hầu, chọn ngày lành nghênh thú Mục Đình quận chúa  Trấn Quốc Hầu phu nhân.”
Nghe   chợt sững sờ, lão Hoàng đế  trực tiếp coi  là  c.h.ế.t .
 “Ta  .” Lúc  vẻ mặt của Hàn Mục Đình ở bên cạnh cũng chẳng khá hơn là bao,   toát  sự kháng cự.
“Bẩm phụ hoàng, nhi thần  .” Giọng Bắc Uyên kiên định vang lên giữa sân.
“Ngươi   ngươi đang  gì ?” Nụ  của lão Hoàng đế đanh   mặt,   ẩn chứa sự tức giận.
“Kiếp  nhi thần chỉ  một thê tử, đó chính là Đông Phương Ly.” Bắc Uyên  kiêu căng,  hèn nhát tiếp tục .
Được lắm,  suýt nữa   .
“Làm loạn! Chẳng qua chỉ là một tàn dư tiền triều.” Lão Hoàng đế đột ngột đập mạnh  lan can  mặt, ánh mắt sắc bén  Bắc Uyên phía .
“Nàng  là thê tử của nhi thần.” Đối mặt với sự tức giận ngày càng tăng của lão Hoàng đế,  vẫn bình thản quỳ ở đó, lặp  lặp  câu  .
“Haiz, Bắc Uyên nhà  cái gì cũng , chỉ  điều  cố chấp.” Ta ngẩng đầu  ngăn nước mắt , giả bộ ung dung .
“Được   ,   sang  kìa.” Hàn Mục Đình đảo mắt  kéo tay áo .
“Hửm?” Ta theo ánh mắt nàng  xuyên qua đám đông  tới, ánh mắt lập tức giao  với .
Đó là cảm giác gì nhỉ?
Đại khái là,  chỉ  đó thôi,  thắng tất cả   .
“Suỵt” Ta  , từ từ đưa tay   động tác im lặng.
Hắn gật đầu hiểu ý.
“Thôi , ngươi về nghỉ ngơi cho , chọn ngày sách phong,  cần bàn thêm nữa!” Lão Hoàng đế  xong liền phất tay áo bỏ .
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Thấy ,  và Hàn Mục Đình chỉ đành theo nghi trượng rời  , nhưng  lưng  nóng rát lạ thường.
Ta len lỏi trong đoàn nghi trượng, lặng lẽ dịch chuyển vị trí về phía , Hàn Mục Đình ở phía  che chắn cho .
“Đi ,    .” Đến cuối đoàn, nàng nháy mắt với .