Ta đương nhiên  nàng  , ngày nào cũng  thể gặp Bắc Hiên,  chuyện mới lạ.
“Đi thôi.” Ta gật đầu với nàng ,  ở một góc rẽ thoát khỏi đoàn nghi trượng.
Ta dựa  trí nhớ mò mẫm  về phía cổng cung, nhưng đột nhiên   từ phía  ôm lấy.
Áo giáp lạnh lẽo cấn  lưng  đau nhói, nhưng   tham luyến vòng ôm  lâu   .
“Bắc Uyên…” Ta run rẩy   , đợi đến khi  rõ mặt  liền đột ngột lao  lòng .
“Cẩn thận.” Hắn đưa tay đệm giữa mặt  và áo giáp, tay còn  nhẹ nhàng vuốt ve đầu , cằm tựa  đỉnh đầu  nhẹ nhàng cọ xát.
“Ta  tìm nàng  lâu .” Hắn .
“Hu hu hu,  sợ c.h.ế.t mất.”
Sợ  thua trận, sợ  bao giờ gặp   nữa.
“Ta về .”
“Sau     cũng  mang  theo!”
“Được.”
“Vì  quá thích , cha   g.i.ế.c .” Ta bĩu môi.
“Ta sẽ  như .” Nghe  ánh mắt Bắc Uyên lạnh lẽo hơn  nhiều, nắm lấy tay  vỗ vỗ an ủi.
Đột nhiên  như nghĩ  điều gì đó, vội vàng .
“Nàng  ăn thứ gì  cho ?!”
“Thứ gì?” Ta vô thức lặp ,  chợt nhớ đến viên thuốc ngày hôm đó.
“Có một viên thuốc… Phụt” Lời  dứt, lồng n.g.ự.c liền truyền đến một cơn đau nhói ở tim.
Ta ngây dại  m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe  n.g.ự.c Bắc Uyên, tai ù .
Lâu như   phát tác,  suýt nữa quên mất, hóa  đang chờ đến lúc  ?!
“Ly nhi!” Ta cảm thấy  thể nhẹ bẫng,  Bắc Uyên bế xốc lên.
“Dưới… giường…” Ta nắm chặt áo giáp của   mở miệng, nhưng m.á.u  tuôn  nhiều hơn, đầu óc choáng váng, ý thức dần mơ hồ.
“Đừng  chuyện.” Giọng  run rẩy,  đó ôm  chặt hơn.
Không ,      thuốc mà.
***
Giấc ngủ  khiến  vô cùng chật vật, đôi khi   thể  thấy tiếng các thái y bên cạnh, nhưng   thể mở mắt.
Ta  thấy những thái y đó   chữa ,  thấy tiếng Bắc Uyên gầm lên giận dữ,  thấy tiếng Hàn Mục Đình nức nở.
    thể tỉnh !
Chuyện  thể đừng phi lý như   ?? Thuốc  thể cứu  đang ở  giường của .
A Như, A Như  ? Ngươi còn nhớ công chúa nhà ngươi khi  ngoài  mang theo một viên thuốc ??
Vài ngày nữa trôi qua, tiếng ồn ào bên ngoài rõ ràng, nhưng  vẫn  thể cử động.
Quả nhiên nỗi buồn vui của nhân loại  giống .
Đành chấp nhận  phận. Chờ đợi cái c.h.ế.t .
“Điện hạ! Ngón tay Vương phi cử động !”
Ta cử động ?
Ơ, hình như thật sự đang cử động.
Ta  bao giờ mong chờ hồi quang phản chiếu đến !
“Ly nhi.” Đột nhiên bàn tay  nắm lấy,  cử động mi mắt, cuối cùng cũng  thấy ánh sáng mặt trời.
“Bắc Uyên.” Ta khàn giọng mở miệng, liền thấy một vòng  xung quanh với vẻ mặt buồn bã lặng lẽ lui  ngoài.
Ta  c.h.ế.t mà.
“Ly nhi, nàng thấy thế nào?” Mắt Bắc Uyên đỏ hoe, trong mắt đầy tơ máu, thậm chí quần áo   vẫn là áo lót bên trong bộ áo giáp ngày hôm đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dien-ha-thu-37-cua-cong-chua-vong-quoc/chuong-19.html.]
“Dưới giường… khụ khụ…” Ta khó khăn lên tiếng,  ho thêm hai tiếng.
“Nàng  chậm thôi.” Mắt Bắc Uyên đầy vẻ xót xa giúp  thở xuôi.
“Thuốc, cha  cho … khụ khụ khụ.”
Cuối cùng  cũng  xong câu !
Nghe  Bắc Uyên lập tức hiểu ý, lật  tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy cái hộp đựng thuốc đó.
Hắn nhẹ nhàng mở , bên trong hiện  nửa viên đan dược tròn trịa.
Ta chộp lấy nhét  miệng, Bắc Uyên giật , lập tức bưng nước đến đút cho  nuốt xuống.
“Được cứu .” Ta  ngửa  giường khẽ thở dài.
“Thế là    ?” Hắn vẫn còn sợ hãi, cẩn thận  .
Sao  chịu nổi ánh mắt như  chứ??
“Chàng  đây.” Ta còn  yếu ớt nhấc mi mắt lên.
Hắn ngoan ngoãn  gần hơn.
Đâu còn cái dáng vẻ Xa Vương lạnh lùng  nữa chứ??
Chụt
“?” Bắc Uyên ngơ ngác ôm má.
“Sao ?” Ta vô tội chớp chớp mắt.
“Muốn ngủ với nàng.”
“…” Ta.
Cuối cùng  cũng sống .
Thực tế chứng minh những chuyện quan trọng đừng nên   khi hôn mê.
Bởi vì  thể sẽ   thành .
“Ngươi  Bắc Uyên trực tiếp ép cung ?” Ta đang phơi nắng cùng Hàn Mục Đình, trò chuyện một hồi đột nhiên  một tin tức chấn động  cho choáng váng.
“Ngươi   ?” Hàn Mục Đình   với ánh mắt như  kẻ thiểu năng.
“Ta mới tỉnh  bao lâu chứ?” Ta nghẹn lời.
Chỉ  gần đây Bắc Uyên đặc biệt bận rộn,    gì với  cả.
“Ngày đó  ôm ngươi đầy m.á.u trở về là   phát điên .” Hàn Mục Đình nhớ , cảm thán.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
“Sau đó Thái thượng hoàng phát hiện ngươi trốn thoát liền ép Bắc Uyên ca ca g.i.ế.c ngươi, Hoàng Thành Ti  bao vây  bộ phủ Xa Vương, vài hoàng tử  thăng chức để chia đều quân quyền với Bắc Uyên ca ca.”
“Người  cũng quá  giữ lời ,  là coi trọng Bắc Uyên nên mới  g.i.ế.c .” Ta  xong vô cùng phẫn nộ.
Thế mà chớp mắt  đưa  khác đến để cân bằng quyền lực, nếu  thật sự c.h.ế.t chẳng  là c.h.ế.t oan ?
“Coi trọng?” Hàn Mục Đình  khẩy một tiếng.
“Trong mắt    coi trọng, một đế vương m.á.u lạnh thao túng thuật cầm quyền, chẳng qua chỉ   những kẻ bên  đấu đá lẫn  trong sự kiểm soát của  mà thôi.”
“Cho nên Bắc Uyên ca ca dứt khoát trực tiếp ép cung,  thực lực , còn đợi  gì nữa?”
“ tại   vẫn là Thái thượng hoàng.” Ta  hiểu.
“Dù  cũng là phụ  , tuy bất nhân bất nghĩa đến tột cùng, nhưng trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t khó tránh khỏi  thiên hạ chê bai.” Hàn Mục Đình uống một ngụm  tiếp tục .
“Mang tiếng là Thái thượng hoàng, thực chất là tù nhân.”
“Giọng điệu hưng phấn của ngươi là  ?” Ta  ngạc nhiên  nàng .
Lời  lạnh lùng đến    giống phong cách của Hàn Mục Đình  .
Trước đây Nguyên Ân từng , nàng là đứa con gái mồ côi của Đại tướng quân.
Chẳng lẽ…
“Năm đó nếu   quá cực đoan thì phụ   sẽ  tử trận  sa trường.” Hàn Mục Đình  tự giễu.
Ta im lặng  , an ủi nắm lấy tay nàng.
Nghĩ  thì danh hiệu quận chúa của nàng cũng chỉ là để bịt miệng thiên hạ thôi.