Kinh đô triều Đại Lương, Túc Thành.
Xe ngựa của chúng   một tháng cuối cùng cũng đến đích. Bắc Uyên giờ  là Xa Vương, vì  chỗ ở  dời  ngoài cung.
"Uyên ca ca." Chưa  cửa   thấy một giọng nữ nhân dịu dàng.
"Mục Đình quận chúa." Nguyên Ân bên cạnh hành lễ.
Ta   , lúc  mới  rõ dung mạo của cô nương  mắt. Nàng uyển chuyển bước  với vòng eo thon gọn, cổ tay trắng ngần ẩn hiện  lớp lụa mỏng. Đôi mắt chứa đựng làn nước xuân, ánh mắt long lanh d.a.o động, tóc búi lệch cài bằng trâm ngọc bích.
Thanh nhã thoát tục, đó là ấn tượng đầu tiên của  về nàng .
"Mục Đình." Bắc Uyên gật đầu với nàng.
"Uyên ca ca  nhiều năm như , vất vả ." Nữ tử  duyên dáng, "Vị  là?"
"Xa Vương phi, Đông Phương Ly." Ta khẽ nghiêng  che  Bắc Uyên.
"Chào tỷ tỷ,  là Hàn Mục Đình." Dường như  để ý đến hành động của , nàng vẫn   đổi sắc.
"Không  Mục Đình quận chúa  bao nhiêu tuổi?"
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Vừa gặp  gọi tỷ tỷ, chẳng lẽ  gặp  tình địch? Ta thầm nghĩ trong bụng.
"Nhỏ hơn Uyên ca ca hai tuổi." Nàng dịu dàng ,    về phía Bắc Uyên.
Bắc Uyên năm nay mười tám tuổi,  chẳng  nàng  còn lớn hơn  một tuổi ?
"Quận chúa lớn hơn bổn phi một tuổi, tiếng tỷ tỷ    thỏa ." Ta giả bộ tiếc nuối.
"Muội   ." Nàng thản nhiên vén lọn tóc mai, mặt  đổi sắc.
Muội ? Quả thật  xem  là  ngoài.
"Không  khi nào quận chúa sẽ gả  vương phủ?" Ta cũng vén tóc.
"Hửm?" Dường như  ngờ  đột nhiên   những lời đó,  khuôn mặt dịu dàng của nàng xuất hiện một chút rạn nứt.
"Hửm?" Ta nghiêng đầu.
"Muội ... đây là ý gì?"
"Theo phong tục Đại Lương, ngoài tỷ  ruột thịt thì chẳng  chỉ  giữa thê tử và  mới xưng hô như  ? Chẳng lẽ bổn phi  hiểu sai ý?" Ta lo lắng  Hàn Mục Đình,  bước lên một bước kéo tay nàng.
"Thật  tỷ tỷ cũng  cần lo lắng, bổn phi  là chính phi vốn  rộng lượng, hơn nữa bổn phi và Vương gia  chung sống nhiều năm,  rõ  thói quen của Vương gia,  thể chia sẻ với tỷ tỷ. Ban đêm khi Vương gia ngủ ngoài tật nghiến răng, ngáy ngủ, mộng du,  hề  thói  nào khác. À  , lúc thị tẩm Vương gia  một  sở thích đặc biệt, đợi tỷ tỷ gả    sẽ từ từ  cho tỷ tỷ ."
"Vương gia, Vương phi  đường xa mệt mỏi, Mục Đình xin phép  quấy rầy nữa..." Hàn Mục Đình cứng đờ xoay ,  như chạy trốn mà rời khỏi Xa Vương phủ.
Ta thảnh thơi  bóng lưng nàng ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Ôi chao,  đầu tiên đấu tình địch, cũng chỉ  thế mà thôi.
"Nghiến răng, ngáy ngủ, mộng du?" Giọng Bắc Uyên âm u vang lên  lưng .
Mặt  chợt đông cứng, hỏng  quên mất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dien-ha-thu-37-cua-cong-chua-vong-quoc/chuong-9.html.]
"Bản vương  sở thích đặc biệt?"
Ta sợ hãi tột độ, đang định nhận  thì chợt nghĩ , rõ ràng đây là đào hoa của !
"Hàn Mục Đình đó là  yêu cũ của  ?" Eo  thẳng tắp hơn.
"Không ."
"Vậy nàng  cứ một tiếng Uyên ca ca?" Ta   vui  .
"Ái phi ghen  ?" Hắn nhướng mày.
"Đâu ." Ta liếc mắt  chỗ khác,   thấy Nguyên Ân đang cố nén  đến đỏ bừng mặt.
"Không nghẹn c.h.ế.t đấy chứ?" Ta nheo mắt.
"Khụ, Vương phi, Mục Đình quận chúa là con gái của Hàn lão tướng quân,  khi tướng quân tuẫn quốc thì  nuôi dưỡng trong cung,  phong  quận chúa, cùng lớn lên với điện hạ." Nguyên Ân hắng giọng giải thích.
"Ồ, bạn từ thuở nhỏ."
"Không  , điện hạ chỉ coi quận chúa là  ."
"Ồ, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình."
"À, cái ..." Nguyên Ân cầu cứu  về phía Bắc Uyên.
"Chẳng  Vương phi vốn rộng lượng ?" Không để ý đến ánh mắt cầu cứu của Nguyên Ân, Bắc Uyên  với .
"... , bổn phi đang kiểm tra mà!" Ta cứng đầu , đúng,  chính là đang kiểm tra!
"Vậy thì đa tạ Vương phi ." Tâm trạng   vẻ , vỗ vai   tiếp tục .
" Vương phi phỉ báng bản vương như , e rằng  mấy ai bằng lòng   của bản vương ."
"Sau  bổn phi sẽ chú ý." Ta nghiến răng nghiến lợi  bóng lưng    cửa.
"Ừm, như   ."
Còn  quên khuyến khích ?! Ta nổi trận lôi đình.
...
"Vương phi, hôm nay  trông như một con gà mái già đang bảo vệ trứng." Trở về phòng, A Như lẳng lặng .
"???" Ta suýt chút nữa nghẹn  thở nổi.
"Vương phi  chậm thôi."
"Con nha đầu  càng ngày càng to gan , tin   ném ngươi về?"
"Trước đây  bảo nô tỳ đừng giấu giếm, hôm nay  trách mắng nô tỳ  thật." Nàng bĩu môi,  chút tủi .
Ta: "..."
Tuy nhiên Hàn Mục Đình quả thật từ đầu đến cuối đều  biểu lộ  sự ái mộ , còn hành động của  hôm nay thực sự  phần quá khích. Nhìn  trong gương đồng,  bỗng thấy  chán nản.