“Thưa phu nhân, ba tháng .” Ta bình tĩnh trả lời.
Bà dùng khăn lau khóe miệng: “Theo đạo lý mà , nên thúc giục ngươi, nhưng chuyện thật sự quan trọng. Hầu phủ chúng ít , vốn nghĩ ngươi gả tới thể sinh con đẻ cháu, chỉ tiếc thể của ngươi...”
Trong ánh mắt bà mang theo ghét bỏ và khinh bỉ: “Như Mi là cháu gái của , tri thức lễ độ dịu dàng hiểu chuyện, nghĩ, nó thể ngươi gánh vác chút áp lực cũng là , ngươi xem ?”
Sự tình xong, nhất định giả mù sa mưa chạy tới hỏi .
Nếu là , tất nhiên khó chịu tủi , nghĩ cách cầu khẩn khẩn cầu.
Bây giờ thì ? Ta đếch cần.
“Đại phu nhân đúng, bệnh của con khỏi, lỡ đại sự, thật sự đáng c..hết.” Ta thản nhiên đáp, tâm tình gì đổi: “Hôm nay biểu cô nương tới, con vui vẻ còn kịp.”
Đại phu nhân vốn lợi dụng Liễu Như Mi kích thích , lẽ là thất lễ, lẽ là cho bệnh của nặng hơn. Thật đáng tiếc, bà thấy kết quả nào cả.
Thấy phản ứng gì, bà nhất thời im lặng.
Qua một hồi lâu, bà mới từ bỏ ý định tiếp tục mở miệng : “Cháu gái da mặt mỏng, lẽ tiện tìm Thế Bình, cần ngươi tác hợp nhiều hơn, thành chuyện . Ta là chồng, vô cùng cảm tạ ngươi.”
Nàng tỉ mỉ , buông tha bất cứ động tác nào của . Khổ sở thương tâm của , là lạc thú lớn nhất của bà .
“Đại phu nhân như , hại c..hết con .” Ta trả lời chân thành khẩn thiết: “Thay phu quân nạp sinh con nối dõi, vốn cũng là nhiệm vụ của con. Hôm nay đại phu nhân suy nghĩ chu đáo cẩn thận như , thật sự là phúc phận của con.”
Suy nghĩ một chút, : “Đại phu nhân yên tâm, lúc hậu thế bình an ở nhà, con bảo nha mời biểu cô nương trong viện một chút, thường xuyên qua thể sinh chút tình cảm, tâm tình cũng sẽ phát sầu.”
Dường như ngờ tới phản ứng của như , Đại phu nhân mở to hai mắt , thật lâu mới đáp: “Ừ, ngươi hiểu ý , .”
Cho dù bà dò xét như thế nào, đều bày vẻ mặt hòa khí.
Vì , dường như bà hiểu rõ gì .
Đại phu nhân gác tay lên trán, thất bại bất đắc dĩ khoát tay: “Ta mệt , ngươi về .”
20
Kinh thành mùa đông luôn tự dưng mang theo khí lạnh, thổi quét trong viện từng nhà.
Ngày hôm đó, thời tiết âm u tuyết rơi.
Ta thích thời tiết lạnh lẽo ẩm ướt, cho nên trốn ở trong phòng, sai đốt than đốt lò, thoải mái ngủ gật.
Thanh Mai bưng sữa và bánh ngọt nóng hổi tới, ăn vặt vui vẻ chuyện phiếm với nàng .
Thanh Tước ở ngoài cửa vỗ tuyết xong, tới bên cạnh bếp lò vươn hai tay sưởi ấm.
Ta thấy nàng vẻ mặt khổ sở, trêu ghẹo : “Không Tiểu Tước Nhi của chúng hỏi thăm cái gì, chẳng lẽ là ý trung nhân tin tức?”
“Phu nhân...” Thanh Tước thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dinh-vien-tham-tham/31.html.]
Thấy vẻ mặt của nàng, đại khái hiểu , chắc là chuyện của Hứa Thế Bình.
“Nói , chuyện gì?”
“Hôm qua, biểu cô nương và đại gia... ở thư phòng một đêm.” Thanh Tước dò xét sắc mặt của cẩn thận mở miệng .
“Đây là chuyện , mấy ngày nay chúng chờ cái .”
Chuyện của hai bọn họ, sớm ở trong dự liệu của .
Thanh Tước oán hận : “Phu nhân, đại gia quyến rũ...”
Lời còn dứt, Thanh Mai mở miệng ngăn nàng : “Thanh Tước, ngươi bậy bạ gì đó, đây là phu nhân một tay thúc đẩy chuyện .”
Thanh Mai tâm tư tinh tế tỉ mỉ, nàng tình cảm với Hứa Thế Bình, mặc dù hiểu thái độ của , kiên định ở bên cạnh .
Thanh Tước nghĩ đến cái gì, hốc mắt đỏ lên: “Nô tỳ chính là thấy tủi cho phu nhân.”
Nàng từ nhỏ theo , cùng tình nghĩa sâu sắc, tự nhiên nàng khổ sở.
Ta kéo nàng đến bên , đưa lên một chén sữa: “Thanh Tước, trái tim của ngươi, chỉ là đáng.”
Không Liễu Như Mi, cũng sẽ những khác.
“... lúc đại gia đối xử với như , còn đuổi Bạch Lộ, Bạch Sương .” Thanh Tước ngập ngừng phản bác.
Nàng tuổi tác nhỏ, tâm trí giống như một đứa trẻ.
Ta kiên nhẫn giải thích với nàng: “Đàn ông mà, giả vờ nhất thời thôi, nếu cả đời đều như , mới khiến giật .”
Thanh Tước trầm mặc lời nào, và Thanh Mai nhẹ nhàng dỗ nàng vài câu, cuối cùng cho nàng chút tươi .
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ba đang chuyện, Hứa Thế Bình .
“Nơi của nàng thật náo nhiệt.” Hắn đến mặt mày hớn hở.
Hai Thanh Mai, Thanh Tước thấy đến, thu dọn đồ đạc xong lui ngoài.
“Cùng bọn họ trò chuyện, luôn bệnh cũng tiện ngoài, ở trong viện buồn bực.” Ta nở nụ tiêu chuẩn như thường lệ.
Hứa Thế Bình thấy , nhất thời ánh mắt né tránh.
“Có chuyện, bàn bạc với nàng một chút.”
“Đại gia cứ là , giữa và ngài cần khách khí như .”
Hắn tìm một cái ghế xuống, tự rót chén nhuận cổ họng, mới : “Thân thể nàng , ít khi ngoài , trong viện thêm , cùng nàng chuyện giải sầu.”
Hứa Thế Bình kiếm cớ, rõ ràng là nạp , đổ lên đầu .