Ngày hôm , ăn sáng xong cùng bố , kéo chiếc vali nhỏ, chuẩn sân bay.
“Con trai, bên đó lạnh hơn ở đây, nhớ mặc ấm. Với , chịu nổi cái ông đạo diễn quái gở . Nếu còn dám bậy, con gọi về báo cho ngay, ?” Ôn Hà tiễn cửa dặn dò.
“Biết , .” mỉm đáp.
“Ra ngoài cứ diễn cho thật , bố tin con.” Tô Văn Sơn vỗ vai .
gật đầu .
“Còn nữa, con trai, ở Ảnh Thị Thành mỹ nữ với minh tinh chắc nhiều lắm. Đừng lóa mắt mà dại dột.” Ôn Hà nghiêm mặt.
“Mẹ thế.” khổ sở .
“Ai cho con !”
Bà trừng mắt , giọng nghiêm: “Người trẻ tuổi định lực kém. Con với Manh Manh đang giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, xa lâu thế, nhất định giữ . Nếu thật chịu nổi thì… tự xem cái màn hình nhỏ mà giải quyết, tuyệt đối đừng bừa. Manh Manh là cô gái , con phụ lòng nó.”
“Vâng, con đây.”
thấy thể thêm nữa, lạnh gáy một cái, đầu thẳng.
“Ha ha, thằng bé , nhắc cho mà còn chịu .” Ôn Hà bĩu môi.
“Em nhiều quá.” Bên cạnh, Tô Văn Sơn trợn mắt, nhà.
“Anh ý gì đấy, Tô Văn Sơn? Nói rõ xem nào. Dám lườm em hả, ‘phiêu’ ?”
“Không, … vợ ơi, sai, rửa bát đây.”
…
bắt taxi sân bay, nhắn WeChat cho Lâm Vũ Manh báo chuẩn thủ tục.
“Thuận buồm xuôi gió nhé, nhớ em đấy.”
Cô trả lời nhanh, kèm một tấm ảnh tự chụp lúc đang đ.á.n.h răng, trông đáng yêu vô cùng—hình như mới ngủ dậy lâu.
“Tô Thần!”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
, thấy Dương Tuyền đeo kính đen và khẩu trang đang mỉm bước nhanh tới. Sau lưng cô là một chị trung niên khí chất chín chắn và một cô gái đeo kính trông thanh tú—chắc là đại diện và trợ lý.
“Tuyền tỷ.” chào.
“Khéo thật, gặp thì chung luôn nhé?” Dương Tuyền nhẹ.
“Được ạ. đầu tới Ảnh Thị Thành, Tuyền tỷ dẫn đường thì nhẹ nhàng hơn.” gật đầu.
“Chuyện Weibo hôm qua thấy. Dù là vì lí do gì, đừng bận tâm quá. Diễn viên chúng chỉ cần dùng diễn xuất chuyện. tin .” Dương Tuyền dùng giọng từng trải an ủi.
“ , mấy chuyện lặt vặt để bụng.” lắc đầu.
“Thế mới đúng.”
Cô sang sảng, vỗ vai một cái, khẽ giật : “Ơ, dáng ghê, cơ bắp rắn lắm nha!”
ngại ngùng .
“Giới thiệu nhé: đây là đại diện của , chị Miêu; còn đây là trợ lý nhỏ Dư Hạ—nhỏ hơn một tuổi, cứ gọi là Tiểu Hạ.” Dương Tuyền giới thiệu hai phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-304-nhat-dinh-phai-khong-che-lai-minh-canh-mot.html.]
“Tô , chào . Ngưỡng mộ lâu.” Chị Miêu mỉm , chủ động bắt tay.
Hiện giờ độ nổi tiếng của trong giới giải trí cũng chẳng kém mấy nam thần đang hot, mà lực kết dính fan mạnh. Tối qua, Weibo của Quách Liêu fan công phá, cái gọi là “trăm vạn fan” của căn bản chẳng chống nổi. Sau vụ lùm xùm với Sở Dật Thần, sức mạnh của cộng đồng fan lớn khiến cả giới giật . Là đại diện của Dương Tuyền, chị Miêu đương nhiên rõ .
“Tô , em chào !”
Bắt tay xong, cô trợ lý nhỏ bỗng cúi chín mươi độ, gương mặt thanh tú ửng hồng, lớn tiếng chào.
giật , sang Dương Tuyền.
“Ha ha…”
Dương Tuyền hào sảng, giải thích: “Con bé là fan ca nhạc của , mê lắm. Nghe gặp là tối qua nó phấn khích đến mất ngủ.”
vỡ lẽ, dở dở : “Đừng thế, đại minh tinh gì ghê gớm, ngại quá.”
“Không, trong lòng bọn em, Tô Lâm ca là thần tượng hảo.” Đôi mắt Dư Hạ sáng lấp lánh, đầy sùng bái.
Động tĩnh bên nhanh chóng thu hút ít hành khách xung quanh. Giờ nổi tiếng chẳng kém hạng A là bao, lập tức nhận .
HY
“Trời ơi, hoa mắt ? Nam thần kìa!”
“Là Tô Lâm! Tô Lâm ca, ký tên cho em với!”
“Nam thần trai quá!”
…
Nhiều ùa tới, hào hứng xin chữ ký, xin chụp ảnh chung. Lần đầu gặp cảnh , lúng túng nhưng cũng nỡ từ chối.
Mãi đến khi loa phát thanh nhắc hành khách lên máy bay, mới : “Xin , thủ tục . Cảm ơn các bạn ủng hộ.”
Đám fan phối hợp. Dù ai cũng kịp xin chữ ký chụp ảnh, ai nấy chút tiếc nuối nhưng đều nhường đường.
Lúc mới theo Dương Tuyền và hai .
Chúng khoang thương gia, chỗ cũng gần . Dương Tuyền đổi chỗ với một bên cạnh , tháo khẩu trang, khúc khích: “Cậu nổi hơn đó. Ra ngoài chẳng chuẩn gì?”
“Trước giờ chủ yếu quanh quẩn ở trường với ở nhà, cảm giác ‘đại minh tinh’ .” nhún vai.
“Những thứ bảo hộ quan trọng lắm. Fan của còn dễ thương, chứ gặp vài quá khích là phiền phức.”
Vừa , cô lục túi xách lấy một chiếc khẩu trang đen đưa : “ chỉ dư khẩu trang, dùng tạm. Kính râm xuống máy bay tự mua nhé.”
“Cảm ơn.”
nhận lấy mà khách sáo.
“Đến bên đó, thu xếp . Sẽ xe đón về khách sạn—đoàn phim đặt phòng hết , các diễn viên chính đều ở đó.” Dương Tuyền .
“Đi theo tiền bối thật yên tâm, khỏi lo nghĩ.” dựa lưng ghế, khoanh tay nghiêng, khoé môi nở nụ lười biếng.
Đến cả Dương Tuyền— từng gặp ít ‘tiểu thịt tươi’ bảnh bao—cũng thoáng ngẩn , mặt ửng hồng, bộ điềm nhiên: “Hơn ba tiếng nữa mới đến tỉnh Z, nghỉ chút .”
“Ừm.”
nghĩ ngợi gì thêm, nhắm mắt . Rất nhanh lim dim.
Tối qua, Lâm Vũ Manh quyến luyến nỡ xa, bám điện thoại chuyện với lâu, mãi đến lúc chuông điểm mới chịu ngủ. Sáng nay dậy sớm thu dọn đồ và bữa sáng—thành đúng là còn thiếu ngủ.