Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 309: Bởi vì ta nhìn ngươi không vừa mắt (canh một)

Cập nhật lúc: 2025-10-15 09:24:37
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm, Tô Thần rời giường rửa mặt thì cửa phòng gõ dồn dập.

“Ai ?”

Anh tiện tay lấy khăn lau mặt, bước mở cửa. Trước mắt là Dương Tuyền và Dư Hạ—đôi mắt cô bé đỏ, rõ ràng —đang ngoài hành lang.

Một mặn mà, một thanh tú như ngọc. Hai vẻ quyến rũ khác hẳn .

“Tô lâm ca, cảm ơn… cảm ơn .”

Dư Hạ cúi chín mươi độ, thành thục lời cảm tạ. Từ lúc tỉnh dậy sáng nay, cô vẫn còn sợ hãi; đôi mắt sưng đỏ vì , hai hàng lệ trượt xuống.

“Thôi nào, đừng cứ động tí là đa lễ như thế. Đứng dậy .” Tô Thần mỉm .

“Tô lâm ca, thật sự cảm ơn . Nếu , em…”

Dư Hạ thẳng, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy ơn Tô Thần. Nói nửa câu thì nghẹn , nước mắt càng khó cầm.

Suy cho cùng, cô vẫn chỉ là cô gái trẻ trải đời. Nếu ngoài sớm chắc giờ còn đang học trung học. Gặp chuyện như , bảo sợ.

Sáng nay đầu óc tỉnh táo hơn, cô giật bật dậy, Dương Tuyền— đ.á.n.h thức bên cạnh—kể tình hình đêm qua mới càng run sợ, nức nở.

Khóc mãi mới nín, rửa mặt qua loa xong, cô vội chạy sang cảm ơn Tô Thần.

“Nhìn em về vẫn chịu nhớ lâu. Chị nhắc bao nhiêu , gặp chuyện thì cẩn thận.” Dương Tuyền đưa ngón trỏ thon dài dí dí lên trán cô trợ lý, trách yêu.

“Thôi đạo liên quan đến công việc của chị, trao đổi mấy chuyện nên bảo em tới. Em cũng nghĩ nhiều… hơn nữa ông giống loại đó.” Dư Hạ sụt sịt đáp.

“Biết mặt khó lòng. Em đúng là con bé ngốc. Thôi, đừng nữa. Coi như học khôn, gặp việc thì chịu khó động não, đừng ngơ ngác.” Dương Tuyền đưa khăn giấy, dặn dò như chị cả.

“Vâng, cảm ơn Tuyền tỷ.” Dư Hạ nhận khăn, lau nước mắt.

Nhìn cảnh , Tô Thần cũng thấy chạnh lòng. Dư Hạ gặp sếp coi cô như em gái mà đối đãi, cũng xem như phúc phần của cô.

Trấn an Dư Hạ xong, ba cùng xuống nhà hàng khách sạn, gọi chút bữa sáng.

“Tô Thần, chuyện thế nào ?” Giọng Dương Tuyền thoáng lo.

Anh cô hỏi gì, mỉm gật đầu: “Ổn cả . xử lý xong hết. Hẳn sẽ đạo diễn mới tới .”

Nghe , cả Dương Tuyền lẫn Dư Hạ đều lộ vẻ kinh ngạc.

“Xin … đều tại em khiến Tô lâm ca bận tâm.” Dư Hạ hồn, tự trách lia lịa, miệng ngừng xin .

Tô Thần còn kịp thì lưng vang lên giọng Vệ An.

“Thần ca, Tuyền tỷ, buổi sáng lành!”

Vệ An bưng khay xuống, thấy mắt Dư Hạ sưng đỏ thì lập tức nhận bầu khí khác lạ, liền hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì ?”

Tô Thần tóm tắt qua tình hình.

“Móa, lão già đúng là quá mất mặt.” Vệ An bực bội c.h.ử.i khẽ.

Lúc , ngoài ông —kẻ đêm qua Tô Thần đ.ấ.m một cú, còn bệnh viện vài hôm—một diễn viên khác trong đoàn Lang Gia Bảng cũng lượt nhà hàng.

Bàn của Tô Thần bốn , nên họ tới cùng, chỉ rải các bàn khác, đùa ăn điểm tâm, chuyện tối qua.

Dĩ nhiên, thể trông thấy cảnh Thôi Bằng ép rượu Dư Hạ, nhưng chẳng ai can dự để tâm. Trong giới, chuyện hiếm, mấy ai vì một trợ lý nhỏ mà đắc tội đạo diễn.

lúc , Thôi Bằng cũng bước nhà ăn—mặt sưng, mắt đầy tia máu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-309-boi-vi-ta-nhin-nguoi-khong-vua-mat-canh-mot.html.]

Các diễn viên thấy dáng vẻ đều tròn mắt.

Thôi Bằng nồng mùi rượu, thẳng đến mặt Tô Thần. Ánh mắt âm trầm như rắn độc lướt qua Dư Hạ, khiến cô tái mặt, vội cúi đầu, hoảng hốt nắm chặt ống tay áo Dương Tuyền.

“Đừng sợ.”

Dương Tuyền vỗ nhẹ tay trợ lý để trấn an, ánh mắt chán ghét Thôi Bằng.

Ai cũng thấy tâm trạng tệ. Dương Tuyền đoán Tô Thần hẳn thành công: chẳng còn là đạo diễn, thì việc gì giữ thể diện cho .

“Tô Thần, Tô thiếu, thật vì một đàn bà chẳng đáng kể mà ép đến cùng ?” Thôi Bằng gườm Tô Thần, giọng lạnh ngắt—khiến mấy diễn viên xung quanh mà chẳng hiểu đầu đuôi.

HY

Đêm qua tát, Tô Thần, chỉ đành uất ức trong phòng, chườm đá cái mặt sưng, nốc rượu cho hả giận.

Sáng kịp tỉnh, nhận điện thoại của Tô Văn Sơn, thông báo hủy hợp tác: Lang Gia Bảng sẽ do đạo diễn khác tiếp quản.

Hơn nữa, đạo diễn mới liên hệ xong, danh tiếng trong giới còn cao hơn ; hôm nay sẽ đến nhận việc.

Thôi Bằng tức tái mặt: vả một cái đành, giờ còn mất luôn công việc.

đó vẫn điều tệ nhất.

Nếu chuyện lộ , đám phóng viên chắc chắn coi là tin lớn, theo đầu mối mà đào bới. Đến lúc đó, còn trong giới ?

Đối diện chất vấn của Thôi Bằng, Tô Thần chẳng buồn liếc , chỉ thong thả ăn, mơ hồ: “Không chỉ vì cô . Còn vì thấy chướng mắt. Lý do thế đủ ?”

Mọi quanh đó đồng loạt hít mạnh một .

Thôi Bằng sững nửa nhịp, lửa giận bốc lên trong mắt: “Tô Thần, thật dồn quá đáng? Anh nghĩ cho kỹ. lăn lộn trong giới nhiều năm, chỗ dựa. Vạch mặt chẳng lợi cho ai.”

“Cút.”

Tô Thần nghiêng đầu , nhả một chữ.

Đám diễn viên xung quanh rùng .

“Tốt, , ! Anh ngông lắm. Rồi xem.”

Thôi Bằng ném câu hăm dọa, giận dữ bỏ .

Nhà ăn chìm lặng quái lạ. Ngoài Dương Tuyền và Vệ An, mấy diễn viên còn đều , chẳng hiểu chuyện gì.

“Rốt cuộc là ? Phim còn nữa ?”

“Nhìn Thôi đạo như đánh… chẳng lẽ do Tô Thần?”

“Vì cái gì chứ? chẳng hiểu nổi.”

“…”

“Thần ca, uy phong đó!” Vệ An nuốt bớt chấn động, nhếch môi giơ ngón cái với Tô Thần.

“Tô Thần, liệu căng quá ?” Dương Tuyền thì khác Vệ An còn trẻ; trải đời hơn nên lo xa, sợ khí huyết xông đầu, Thôi Bằng liều.

Dư Hạ , nhưng trong mắt cũng chất đầy lo lắng Tô Thần.

“Không .”

Tô Thần nhạt, to với các diễn viên: “Mọi yên tâm, phim vẫn như kế hoạch. Hôm nay chắc đạo diễn mới sẽ tới.”

 

Loading...