“Không , với Lôi ca mấy đ.á.n.h quen thôi.” Phan Tiểu Kiệt nhếch môi .
Lúc , năm gã đàn ông lực lưỡng thẳng đến mặt Tô Thần, xếp thành một hàng, đồng loạt cúi đầu thi lễ.
“Cao thủ , đó bọn nhiều điều đắc tội.”
Không chỉ Tô Thần, xung quanh đều sững sờ.
Chỉ riêng mấy hình nổ bùng cơ bắp khiến e dè. Ba trong đó tướng mạo cực kỳ giống , khí thế xuất hiện mạnh mẽ đến ngợp mắt. Ấy mà họ đồng loạt cúi đầu nhận sai với Tô Thần.
[Lợi hại quá! Chuyện gì ?]
[Oa, mê cơ bắp lắm!]
[Dù hiểu chuyện gì, nhưng cảm giác nam thần ngầu quá, trai quá!]
[Không cần đoán nữa, chắc MC cho mấy ngốc mở mang kiến thức về võ công tuyệt thế!]
Bầu khí livestream nóng hẳn lên, mưa đạn lướt qua như chớp.
“Lão Phan, chuyện gì xảy ?” Tô Thần liếc sang hỏi Phan Tiểu Kiệt.
“Không gì . Bọn họ xin . thấy mấy cũng tệ, vài câu là thành em cả. Còn nữa, công phu chân chính, họ bái thầy học võ.” Phan Tiểu Kiệt hì hì.
Khóe miệng Tô Thần khẽ giật. Anh mấy gã cơ bắp vẫn giữ nguyên tư thế cúi chín mươi độ, thản nhiên : “Được . Đã thế thì tha cho các . Đứng lên , đừng dọa bạn học của .”
Mấy lập tức thẳng, nở nụ nịnh nọt Tô Thần.
“Khoan.”
Tô Thần giơ tay hiệu dừng, cắt lời Lôi Hào định mở miệng: “Chuyện bái sư cần bây giờ. mở võ quán, nếu các hứng thú thì đến đăng ký.”
“Chúng chắc chắn sẽ đến!”
Cả nhóm gật đầu lia lịa, mắt sáng lên như hổ.
Bọn họ tập tành để hình cuồn cuộn cơ bắp vốn vì mơ sức mạnh. Hôm nay tận mắt thấy thực lực khủng khiếp của Tô Thần, mới hiểu cơ bắp đại diện cho sức mạnh thực sự. Nghe Phan Tiểu Kiệt kể thêm đôi chút về Tô Thần, trong lòng họ bỗng dâng lên hiếu kỳ và khát khao, học công phu chân chính.
“Bạn gái của các ?” Tô Thần nghi ngờ hỏi.
“Con bà nương đó lẳng lơ lắm, cứ thích liếc mắt thả thính trai trẻ. đuổi cô về nhà . Lát nữa về sẽ dạy cho một trận!” Lôi Hào ồm ồm đáp.
Tô Thần trợn mắt, hỏi thêm, tiếp tục nướng xiên cho hợp tác với khí chung.
Với sức ăn khoa trương của , mấy xiên nướng quả thực chỉ như lót .
“Tiểu ca, còn cái nữa ? Lợi hại ghê!”
Một giọng khiến Tô Thần nổi da gà vang lên.
Ngẩng đầu, bắt gặp lão tam trong ba em sinh ba—Dông Tố—đang chớp mắt chằm chằm. Bắt gặp ánh của Tô Thần, càng toe.
“Biến xa một chút!” Tô Thần quát, giật .
Lôi Hào với Lôi Lâm, hai em, lập tức một trái một kéo Dông Tố , sợ thật sự chọc giận Tô Thần.
“Thảo!”
Tô Thần bực bội buông tiếng chửi.
Xung quanh, bạn học và khán giả livestream đều ngơ ngác.
“Phụt!”
Lâm Vũ Manh nhịn nổi bật , đưa một xiên thịt bò đến sát môi Tô Thần, dịu dàng dỗ: “Thần ca, bớt giận.”
Tô Thần hừ khẽ, đón lấy xiên thịt. Nhìn nụ ngọt ngào của Lâm Vũ Manh, tâm trạng cũng dịu đôi chút.
“Tình hình thế, lão Phan? Thần ca giận dữ ?” Một nam sinh níu ống tay áo Phan Tiểu Kiệt, tò mò hỏi.
“Đừng cơ bắp cuồn cuộn chứ thật ‘quẹo’. Chẳng để ý Thần ca đó .” Phan Tiểu Kiệt đưa tay che miệng, hạ giọng giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-316-trong-bau-troi-dem-sang-nhat-tinh-ba-canh.html.]
Một đám nam sinh lập tức bừng tỉnh, ai nấy đều thấy lạnh sống lưng. Vài cô gái gần thì bật .
Chuyện nhanh chóng lan , đến cả đám livestream cũng .
[Móa, là ‘nam-nam’!]
[Bảo nam thần nổi giận… mà nghĩ kỹ cũng kích thích ghê!]
[ chảy m.á.u mũi mất, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa…]
[Mà thật, Tô Lâm ca trai , là trai thẳng còn thích!]
“Phan Tiểu Kiệt, các còn rủ tắm hồ rình vợ để đánh, đừng mong giúp nữa.” Tô Thần mặt lạnh trừng qua đám Phan Tiểu Kiệt, nghiến răng nghiến lợi.
Mọi sững , khuôn mặt bầm dập của bọn Phan Tiểu Kiệt mà phá lên lớn hơn nữa.
“Thần ca, thế nào , thế nào ? Em thèm c.h.ế.t mất!” Phan Tiểu Kiệt mặt dày chạy tới nịnh.
“Không tới lượt .” Tô Thần liếc.
“Đừng mà, em sai , sai , thế cũng ?” Phan Tiểu Kiệt ỉu xìu xin .
Tô Thần cũng mềm lòng. Nể tình nó mời khách, nướng chín xong vẫn chia cho một ít.
Mọi ăn uống, trêu đùa, , trời dần sụp tối.
Sau đó, đám nam sinh kiếm ít củi nhóm lửa trại. Trước lửa trại, họ bắt đầu chơi củ cải xổm, giành ghế, xé bảng tên… đủ trò vui; nhiều du khách trong khu nghỉ dưỡng cũng nhập cuộc.
Bầu khí vui vẻ, nhẹ nhõm; tiếng dứt. Hiệu ứng trực tiếp của Tô Thần cũng .
Đêm xuống, trời lấp lánh. Chơi mệt, quây quanh lửa trại trò chuyện, khí ấm áp, đẽ.
[Thèm quá , hồi đại học của chẳng hoạt động kiểu ?]
[Tình bạn thời sinh viên đúng là điều tuyệt vời.]
[Làm nhớ da diết những năm đại học.]
[Ước gì, ước gì, ước gì…]
Buổi trực tiếp kéo dài mấy tiếng mà nhiệt vẫn hạ, ngược còn tăng mạnh vì buổi tối. Lượng xem vượt ba mươi triệu; quà tặng và mưa đạn phủ kín màn hình.
“Thần ca, hát thêm cho một bài nữa !” Một nam sinh đề nghị.
Tất cả đồng loạt hưởng ứng.
Lâm Vũ Manh chạy lấy cây ghi- của Tô Thần, mỉm đưa cho , bên cạnh, chống cằm đầy ngưỡng mộ.
“Thần ca, nha, hát bài ngược ‘cẩu độc ’ nữa.” Phan Tiểu Kiệt vội vã dặn.
Tiếng nổ tung cả bầu trời đêm.
“Lão Phan đúng. Thần ca ngược bọn độc tụi em thì cũng thôi, hát bài mở màn nhẹ nhàng .”
“Tán thành! Vừa nãy tình ca thất tình với lạnh lùng. Lần cho tụi em bài bình thường thôi.”
“Xin một bài năng lượng tích cực!”
[Đến ! Đến !]
Có hô nhịp, cả đám vỗ tay reo hò đều đều.
HY
Tô Thần mỉm , ngước bầu trời đêm đầy , trong đầu lóe ý.
“Vậy hát tặng một bài về thanh xuân và ước mơ. Bài tên là ‘Trong bầu trời đêm sáng nhất tinh’.”
Lời dứt, tiếng ghi- nhẹ và trong vang lên.
Trong khoảnh khắc, tất cả cùng lặng , chờ đợi và lắng .
“Trong bầu trời đêm sáng nhất tinh, liệu thấy , đang ngước —nỗi cô độc và tiếng thở dài nơi đáy lòng. Oh, trong bầu trời đêm sáng nhất tinh…”