Trường nghỉ, cũng tự cho nghỉ. Nhịp sống chậm , còn ngày nào cũng cắm đầu “gặm sách” để tăng mức thuần thục.
Rảnh rỗi thì hẹn Lâm Vũ Manh phố dạo chơi. Về nhà, hoặc chơi vài ván game, hát mấy bài cho vui, hoặc ghé võ quán luyện Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện Công.
Có hệ thống kèm nên khi nội kình đại thành, đường tu luyện nội kình chậm hẳn. Từ đây đến đỉnh phong vẫn còn một quãng khá xa.
Trong Hoành Luyện Công, Thiết Quyền Công với Thiết Bố Sam đều lên cấp đại sư; giờ bắt đầu chuyển sang rèn “sắt khuỷu tay”.
Đặng Hồng Bảo chữa khỏi, là . Anh sớm gửi đến mấy gốc sâm núi, linh chi niên hạn dày, đều là d.ư.ợ.c liệu quý hiếm, e rằng trị giá đến hàng chục triệu trở lên.
Trước đây thời gian. Nay nghỉ, bèn tranh thủ đem đám d.ư.ợ.c liệu dùng thủ pháp Trung y, phối thêm vài vị t.h.u.ố.c mua ở Hạnh Lâm Đường, chế thành các loại d.ư.ợ.c .
Dược tất nhiên thể sánh với “đan dược” trong những truyện võ hiệp huyền huyễn, nhưng hiệu quả vẫn mạnh, đặc biệt hữu ích cho tập võ.
cũng ghé Trời Cao Truyền Hình Điện Ảnh, ghi âm “Tình ca độc ”, “Lành lạnh”, “Ngôi sáng nhất trong đêm”, “Ngồi cùng bàn với em”, cùng bản piano “Khúc hôn lễ trong mộng”, đưa hết lên mạng.
Vừa lên sóng, mấy ca khúc cùng “Khúc hôn lễ trong mộng” lập tức tạo nên cú nổ lớn, nhanh chóng chiếm lĩnh các bảng xếp hạng âm nhạc. vì thế mà thật sự nổi danh, tiếng tăm vang dội như một “tài tử âm nhạc” trong giới giải trí.
Cuối năm kề cận, thời tiết dần lạnh. ngày Tiểu Niên, trận tuyết đầu mùa rơi xuống.
“Oa, ơi, mau xem, tuyết rơi kìa!”
Tô Mạt khoác chiếc áo choàng lông hình hamster, bên cửa sổ, những bông tuyết bay lả tả ngoài , phấn khích kêu to.
“Rơi to ?” hỏi vu vơ, lười biếng tựa ghế sô-pha, tay bóc một quả quýt.
Nghỉ ở nhà mấy hôm, cảm giác trở về con “cá khô” lười biếng ngày nào.
Cơ mà cũng chẳng thấy gì . Nửa năm qua bận rộn suốt, giờ hưởng thụ chút nhàn nhã cũ kỹ cũng .
“Tuyết rơi thôi mà, gì la làng!” Ôn Hà nghiêng ghế, tay chống đầu xem tivi. Nghe con gái réo, càu nhàu một câu.
“Giờ to lắm. Mong rơi thêm tí nữa để lát xuống đắp tuyết,” Tô Mạt tươi, chẳng thèm để ý.
“Lớn thế còn đắp tuyết, đúng là… trẻ con.” Ôn Hà chêm một câu.
Lần Tô Mạt chịu hết nổi. Con bé phắt , trợn mắt: “Ấm ba tuổi! Ai con ngây thơ thì , riêng là tư cách !”
“Ấm ba tuổi?”
Ôn Hà sững một thoáng, hiểu, mặt sầm , cãi: “Người ba tuổi là con ! Mẹ tuổi trẻ mười tám, chán!”
“Ọe…”
Tô Mạt điệu bộ ghê ghê, giả vờ nôn khan.
“Thần Thần, nó kìa, nó bắt nạt đấy.” Ôn Hà chớp đôi mắt to, vẻ ấm ức, sang cầu cứu .
“Hai con cứ tranh , đừng lôi con .” ung dung nhét múi quýt miệng, đ.á.n.h lái chuyện: “Chút nữa con ngoài mua đồ. Mai là Tiểu Niên, đón bố Manh Manh sang nhà ăn cơm chung nhé.”
HY
Nghe , Ôn Hà bỏ qua màn khẩu chiến với con gái, thẳng dậy, nghiêm túc gật đầu: “Phải, . Nên gặp mặt một .”
“Mẹ, mai cố gắng… ít thôi nha,” Tô Mạt chững chạc góp ý.
“Đến lượt con dạy !” Ôn Hà lườm yêu.
…
Buổi chiều, lái xe chở và em gái siêu thị, mua một mớ thực phẩm, trái cây, đồ uống… nhét đầy tủ lạnh.
Vừa xong xuôi, nhận cuộc gọi của Trương Dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-318-tuoi-tre-muoi-tam-am-ba-tuoi-canh-hai.html.]
“Thần ca, tối nay bọn —mấy đứa bạn cấp ba—hẹn tụ một bữa. Anh dắt chị dâu theo nhé!”
Giọng Trương Dương sang sảng qua điện thoại.
Dạo chi nhánh Đông Hải Long Cung ăn nên . Nhờ hiệu ứng nổi tiếng của , đông fan kéo tới check-in, thậm chí doanh thu còn nhỉnh hơn cả tổng cửa hàng.
Trương Dương quản lý chi nhánh càng lúc càng thuận buồm xuôi gió. Vài hôm còn sắm chiếc Audi việc . Dù thể gọi là “nhân vật thành công” gì ghê gớm, nhưng khí chất lão bản dần hiện rõ, trông cũng chững chạc phết.
“Tụ họp á? Thôi, . Ngoài với thằng Mập , mấy lắm.” , khéo từ chối.
Nói là thật. Hồi cấp ba, tính lười như cá khô, ngoài Trương Dương với Sử Bác Thông , những khác gần như cắt liên lạc.
“Có gì mà ngại. Đi ! Ba đứa lâu với .” Trương Dương năn nỉ.
nghĩ một chút—dù cũng đang rảnh—bèn gật đầu: “Được. Gửi địa chỉ cho . Lát xem rảnh là qua.”
“Tốt quá! gửi ngay, nhớ đến đó!”
Nói xong, cúp máy.
Rất nhanh, điện thoại ting một cái: định vị khách sạn gửi đến.
gọi cho Lâm Vũ Manh.
“Manh Manh, lớp cấp ba họp mặt. Em rảnh cùng ?” thẳng đề.
“Tụ họp hả? Em rảnh thì rảnh… nhưng em ?” cô hỏi.
“Có gì mà . Ngoài Trương Dương với thằng Mập, cũng chẳng ai. Em , cũng lười.”
“Vậy . Để em trang điểm chút, để mất mặt.”
“Không . Manh Manh của trang điểm thế nào cũng cả phòng trầm trồ.”
“Miệng dạo ngọt quá ha, chỉ giỏi dỗ em vui.”
“Thật lòng mà. Trời đất chứng giám, câu nào là thật câu .”
Vài câu khiến Manh Manh khép miệng. Qua điện thoại, cô “tặng” một nụ hôn gió mới cúp máy.
“Ghê nha, cao tay.” Ôn Hà , giơ ngón tay cái với .
“Bình thường, bình thường.” điệu bộ đắc ý phẩy tay.
“Trời ơi, buồn nôn quá! Em còn đang ở đây mà!” Tô Mạt rùng , mặt đầy vẻ “ thể chấp nhận”.
“Liên quan gì đến em. Anh đây.”
trợn mắt với con bé, dậy cửa.
lái xe đến nhà họ Lâm. Còn sớm, lên lầu, nhà một lát.
Từ ngày cố ý nhường, bố vợ thôi rủ đ.á.n.h cờ nữa.
“Thúc thúc, a di, nếu mai rảnh thì mời hai sang nhà con đón Tiểu Niên cùng ăn cơm ạ.” Ngồi thêm một lúc, mở lời.
Lâm Viễn và Hứa Tuệ khựng , đưa mắt . Việc họ Manh Manh , trong lòng cũng chuẩn .
“Được chứ. Thế mai bọn bác qua.” Hứa Tuệ hiền, gật đầu.
“Tốt quá. Sáng mai con lái xe qua đón.” Nghe vợ đồng ý, cũng nhẹ cả .