Tuổi thanh xuân của ai chẳng từng thích một .
Khuôn mặt điển trai, dáng cao lớn. Dù lười biếng kiểu “cá ướp muối”, mỗi thi cử vẫn đạt thành tích . Trong mắt nhiều nữ sinh, đó là sự điềm đạm tính , một khí chất nhàn nhạt như gió nhẹ mây bay.
Thời cấp ba, Tô Thần hiển nhiên là “cực phẩm” trong mắt vô nữ sinh của trường.
HY
Thích Dung chỉ là một trong .
Gửi thơ tình là cách thổ lộ phổ biến khi đó. Dù thất bại thì ngoài và nhận, thường chẳng ai , đỡ mất mặt.
điều cô ngờ là: của Tô Thần – trông còn trẻ – theo dõi đến tận trường. Rồi “Đại Ma Vương” là cô chủ nhiệm nổi tiếng nghiêm khắc còn bắt gặp mấy nữ sinh thầm mến Tô Thần lớp khác, quở trách một chầu. Tô Thần giải thích, kết quả sự việc ầm ĩ thành chuyện cả trường đều .
Nghĩ cảnh tượng hôm , Thích Dung vẫn chỉ đỏ mặt tức . Cô hổ, buồn , thoáng hối hận.
Giờ nghĩ kỹ, Tô Thần cũng chỉ là một con trai ưa hơn một chút. So với bạn trai hiện tại của cô – nắm trong tay một công ty – thì còn kém xa, thật chẳng đáng để cô bồng bột như thế.
“Trương Dương, học tiếp ? Bây giờ gì ?” Một nam sinh hỏi.
“Tớ phụ Thần ca quản lý một nhà hàng,” Trương Dương đáp.
“Tô Thần á? Cậu mở nhà hàng ?” Nam sinh tròn mắt Trương Dương.
“Không ngờ thật. Tô Thần lười như thế mà cũng mở nhà hàng cơ ?”
“Ừ, nghĩ mãi . Mà thế chứ giờ thế nào cũng chẳng còn liên quan gì tới bọn .”
“Cậu lạnh lùng lắm. Trước đây ngoài Trương Dương với lão Mập , chẳng mấy ai nổi.”
“Trương Dương, bảo hôm nay cũng đến mà? Sao thấy? Gọi điện giục !”
Đám nhao nhao.
Trần Nhã bên cạnh im lặng. Lần gặp ở quán cà phê, từ miệng cô bạn chung, cô Tô Thần cũng chính là Tô Lâm. Từ đó, cô vẫn âm thầm để ý, tình hình hiện tại của .
Chỉ là tính cô vốn trầm, thích khoe với đám bạn học . Trong lòng thoáng hả hê vì điều khác .
“Không cần giục, tớ đến .”
Giọng trầm ấm vang lên. Cả bọn cửa: Tô Thần nắm tay Lâm Vũ Manh bước .
Ngoại trừ Trương Dương, Sử Bác Thông và Trần Nhã, những còn đều sững sờ.
Lúc , Tô Thần khác hẳn ấn tượng năm xưa. Không chỉ điển trai hơn, cũng còn dáng vẻ uể oải “cá ướp muối”. Thay đó là khí chất thong dong, tự tin, phong thái sắc sảo mà kiềm chế.
Điều khiến bọn họ choáng nhất là… bạn gái. Mà còn xinh một cách quá mức. Dù ăn mặc cầu kỳ như Thích Dung, nhưng cả gương mặt lẫn vóc dáng đều nổi bật, thậm chí còn hơn mấy phần.
“Vãi thật, hoa mắt ? Tô Thần bạn gái á?”
Một nam sinh lỡ buột miệng.
Những khác cũng trừng mắt, vô thức gật đầu phụ họa.
Phải , hồi cấp ba, Tô Thần là hot boy của trường. Nữ sinh tỏ tình bao nhiêu mà kể, kể cả vài hoa khôi như Thích Dung. từng nhận lời ai.
Khi , mấy nam sinh ngưỡng mộ nhân khí của , từng hỏi yêu đương.
Tô Thần ngáp một cái, nhẩn nha bảo: “Yêu đương phiền phức, tốn thời gian, tốn sức,” gục xuống bàn ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-320-than-ca-thao-tac-co-ban-canh-mot.html.]
Dần dần, trong mắt đám bạn, Tô Thần trở thành kiểu chẳng mấy mặn mà với con gái.
Thế nên, khi nắm tay cô nàng xinh xắn Lâm Vũ Manh bước , ngoại trừ ba , những còn sốc đến đờ .
“Này, mấy đón khách kiểu gì . Thôi hối hận . Manh Manh, về nhé!” Tô Thần nhếch môi trêu, giả vờ kéo Lâm Vũ Manh .
“Đừng đừng đừng! Tô Thần, gì căng thế. Đã đến thì xuống , nhanh nào!”
Một trai đeo kính hớn hở dậy vẫy tay.
Cậu tên Quý Bằng, lớp trưởng năm . Cách đối nhân xử thế khéo, ngoài Trương Dương và Sử Bác Thông, hiếm ai thể chuyện trò với Tô Thần vài câu như .
“Vẫn là lớp trưởng hiểu chuyện.”
Tô Thần xòa, dẫn Lâm Vũ Manh đến chỗ trống cạnh Trương Dương và Sử Bác Thông.
“Tô Thần, mau giới thiệu ! Cậu chinh phục ‘nam thần’ băng giá của bọn cơ mà, ai cũng tò mò lắm!” Một nữ sinh nửa đùa nửa thật, liếc Lâm Vũ Manh.
Tô Thần gật đầu: “Đây là bạn gái tớ, Lâm Vũ Manh. Cả hai đều học ở Đại học Ma Đô. Em là đàn em năm nhất của tớ.”
“Chào ạ.”
Lâm Vũ Manh đặt hai tay lên gối, nở nụ ngọt ngào. Cô cảm nhận vô ánh mắt đ.á.n.h giá, nhất là mấy nữ sinh khá sắc. May là cô quen.
Trần Nhã Lâm Vũ Manh, trong lòng dấy lên cảm xúc khó gọi tên.
Cô vốn vẫn theo dõi Tô Thần, bạn gái, thường xuyên “rắc cơm chó” kênh livestream, khiến đội ngũ độc – cả cô – ăn no ngán ngẩm.
Giống hệt bao khán giả, cô cũng tò mò nhan sắc bạn gái Tô Thần. Giờ tận mắt thấy, cô khỏi kinh diễm gương mặt và vóc dáng của Lâm Vũ Manh, đồng thời thoáng bâng khuâng.
Tâm trạng của Thích Dung cũng rối như ngũ vị hương, đủ dư vị trào lên.
“Chậc chậc… Thần ca, ngờ đấy. Trước bảo yêu đương tốn thời gian, tốn sức cơ mà?” Một nam sinh nhăn nhở.
“Con ai cũng đổi.”
Tô Thần mỉm , mắt dịu khi Lâm Vũ Manh, khẽ : “Có lẽ… vì hồi đó tớ gặp định mệnh.”
Mặt Lâm Vũ Manh ửng hồng. Cô thẹn ngọt, cúi đầu.
“Xì—”
Cả bàn đồng loạt nổi da gà, Tô Thần như… gặp quỷ.
“Đấy là ‘thao tác cơ bản’ của Thần ca bây giờ. Mọi quen dần !” Trương Dương nhắc.
“Khụ khụ… Thôi, đến đủ chứ? Gọi món nhé?” Tô Thần ho khan mấy tiếng, cố đ.á.n.h trống lảng.
“Trời ạ, Tô Thần ? Khai thật, ai… đoạt xác đấy?”
“ đấy, đổi lớn quá, bọn nhận nữa .”
“Ôi giời ơi, trả Tô Thần ngày xưa cho tớ!”
“Là một con cẩu độc , tớ thấy hối hận quá!”
Một đám bạn học “thao tác cơ bản” của Thần ca cho choáng váng, kìm mà ồn ào kêu lên.