“Được , cần thế.”
Tô Thần , khẽ lắc đầu.
Một kẻ tép riu thôi, cũng chẳng gây nên chuyện gì to tát. Tuy Đồng Phi kiểu mạnh miệng cho oai, nhưng cũng cần nghiêm trọng hóa lên như .
“Thần ca, giờ định ? Đi chung cho vui! Dù bữa tiệc cũng hủy .” Đồng Phi ha hả.
Tô Thần nhún vai, đám bạn học: “Còn chương trình gì ?”
“Nếu thì hát?” Hồng chí minh vội đề nghị.
Cơ hội thế , đương nhiên bỏ lỡ.
“Tốt đấy, đấy, tụi đại minh tinh hát.”
“, đúng, ý kiến .”
“Đi thôi, thôi.”
“...”
Cả nhóm phấn khích ồn ào.
“Các ăn cơm , đói ?” Tô Thần bất lực liếc Đồng Phi và mấy .
“Bỏ một bữa đói c.h.ế.t . Lúc hát gọi thêm đồ ăn vặt là xong.” Phùng Dao tươi như hoa.
“Được, các vui là , ý kiến.” Tô Thần nhún vai.
HY
Thế là cả nhóm bàn bạc chỗ hát, cùng rời khách sạn.
Vừa cửa, thấy hàng dài siêu xe đỗ khách sạn, đám bạn học với Tô Thần đều choáng váng mắt.
“Đồng thiếu, Đồng thiếu...”
Phí Khang vẫn . Vừa thấy nhóm Tô Thần bước , vội vàng chạy tới định xin , nhận sai.
“Cút. Còn lải nhải nữa là tao cho cút khỏi Ma Đô luôn.” Đồng Phi liếc lạnh.
Phí Khang khựng , mặt mũi đầy sợ hãi, cứng tại chỗ, dám bước lên, càng dám hé răng.
“Mọi tự kiếm xe mà , đủ chỗ thì gọi thêm.” Tô Thần với cả nhóm, tới chiếc lớn G của , mở cửa ghế phụ cho Lâm Vũ Manh.
“Cmn, lớn G, ngầu quá! Tô Thần, xe của !”
Một nam sinh phấn khích hét lên. Rất nhanh, ghế xe Tô Thần kín ba .
Sử Bác Thông to con, gần như chiếm hai chỗ. May mà lớn G gian rộng, chứ mấy chiếc xe thể thao thì nổi.
Xe của Tô Thần dẫn đầu. Từng chiếc xe sang giá vài triệu đến cả chục triệu, thậm chí cả chục triệu tệ, lao vun vút con đường tấp nập, hút vô ánh .
“Mập, giảm cân mà?” Tô Thần hỏi.
“Khó lắm, khó lắm.” Sử Bác Thông mặt mày khổ sở, lắc đầu.
“Khó cũng giảm. Cậu cứ thế thì xác định độc cả đời.” Tô Thần nghiêm giọng.
“Thần ca, đừng kỳ thị béo chứ. Trước cũng mập mà, cũng tìm chị dâu còn gì.” Sử Bác Thông ấm ức.
“ chỉ mập, tính là béo phì nhé. Không giảm vẫn thích . Còn thì quá , tiếp tục thế cho sức khỏe.” Tô Thần khuyên nhủ.
“ , nhưng nổi. Chạy bộ vài bước là xỉu. Ăn kiêng thì chịu , nghĩ thôi ăn no, mai giảm. Rồi mai ... Khó quá.” Sử Bác Thông cầu cứu.
“Mập , Thần ca đúng đấy. Cái cân nặng , cô nào dám với , sợ ‘Thái Sơn áp đỉnh’ !”
“Hà hà... Chuẩn luôn. Nghĩ hai mươi năm độc của , nên giảm thôi.”
Hai nam sinh cạnh Sử Bác Thông lượt trêu.
Lâm Vũ Manh phì , đưa tay che miệng, lén vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-325-cho-hong-chi-minh-co-hoi-ba-canh.html.]
“Quá đáng nha. Thần ca thì , còn hai cũng là ‘cẩu độc ’, tư cách mà chê ?” Sử Bác Thông trừng mắt.
Hai cứng miệng một thoáng, bắt đầu chống chế.
“Là lười tìm thôi. Giờ cố học hành, nâng cấp bản .”
“ cũng . Ở trường mấy cô ám chỉ thích , mà lãng phí thời gian vàng. Đàn ông quan trọng nhất là sự nghiệp.”
“Hà hà!”
Sử Bác Thông bĩu môi khinh, cửa sổ, mặc kệ hai gã .
...
Cả nhóm đến KTV do Đồng Phi và hùn vốn. Họ mở thẳng phòng xa hoa nhất, rượu, nước, đồ ăn chất đầy mấy chiếc bàn .
Theo yêu cầu của cả nhóm, Tô Thần hát vài bài của chính để khuấy động khí, đưa micro cho khác “quỷ sói gào”. Còn , cùng Đồng Phi và mấy uống rượu tán gẫu.
“Đây là Hồng chí minh, bạn trai của bạn học , cũng đang mở công ty đầu tư.” Nhìn ánh mắt là Hồng chí minh đang ôm kỳ vọng, Tô Thần mỉm giới thiệu với nhóm Đồng Phi.
Hồng chí minh mừng mặt, Tô Thần cảm kích, vội rút danh đưa từng .
“Chí minh mở công ty đầu tư, ghê nha lão ca. Trẻ thế mà tự ông chủ.” Đồng Phi khen.
“Đâu dám, chỉ là nhỏ lẻ thôi.” Hồng chí minh khen mà luống cuống, xua tay.
“Đừng câu nệ. Đã là bạn của Thần ca thì cũng là bạn . là Đồng Phi, nhà là Tập đoàn Hoa Rừng.” Đồng Phi , nâng chén.
Trong lòng Hồng chí minh giật thót, vội bưng chén: “Chào Đồng thiếu, kính .”
Tập đoàn Hoa Rừng là doanh nghiệp đầu ngành khách sạn ở Ma Đô, mặt tại các thành phố hạng nhất khắp cả nước, giá trị thị trường hơn ba chục tỷ.
“Phùng Dao.” Phùng Dao mỉm , giới thiệu gọn.
Hồng chí minh vốn danh vị thiên kim : con gái Tổng giám đốc Tập đoàn Phùng thị. Hạng mục Thiên Tuyền Núi trị giá trăm ức, chính là do Phùng thị giành về.
Hắn vội nâng chén nữa, uống cạn.
Phùng Dao chỉ khẽ nhấp môi, như cũng là nể mặt.
“Công ty của và công ty lúc nãy là đối thủ cạnh tranh, cũng hứng thú với hạng mục Thiên Tuyền Núi.” Tô Thần thuận miệng .
Toàn Hồng chí minh chấn động, mặt lộ rõ kích động.
“Thật ạ?”
Phùng Dao mỉm gật đầu: “ sẽ ghi nhớ, về nhà với ba một tiếng. Còn ông thì dám hứa.”
“Cảm ơn, cảm ơn Phùng tiểu thư, kính cô thêm một chén.” Tim Hồng chí minh như nhảy khỏi lồng ngực, mặt rạng rỡ, cụng ly cảm ơn.
Ngồi bên, Thích Dung bạn trai nốc hết chén tới chén khác thì xót, nhưng cô hiểu: cơ hội trời cho, đáng để liều.
“Tô Thần, cảm ơn.” Thích Dung nâng ly, nghiêng với Tô Thần. Ánh mắt cô cảm kích chút phức tạp.
Tô Thần mỉm lắc đầu: “Không cần. Trước đó cô mất mặt, coi như bà xin .”
Thích Dung sững vài nhịp, bật . Trong mắt cô còn gì khác ngoài sự nhẹ nhõm, thoải mái. Cô cụng ly với Tô Thần, khẽ : “Nhìn là yêu bạn gái . Cô cũng yêu . Chúc hai hạnh phúc.”
“ cũng chúc hai bạn.” Tô Thần đáp.
Lâm Vũ Manh bên của Tô Thần, thấy thì mỉm ngọt ngào, gương mặt đáng yêu ánh hồng.
“Chị dâu, em cũng kính chị một chén.”
Phùng Dao bê chén rượu, xuống cạnh Lâm Vũ Manh, tươi như hoa, thẳng thắn: “Trước đây đúng là cảm tình với đàn ông của chị. giờ từ bỏ. chúc phúc hai . Về chúng là bạn.”
“Ừm!”
Lâm Vũ Manh run khẽ, vui vẻ cụng ly, đôi má hây hây: “Chị đừng gọi em là chị dâu, cứ gọi em là Manh Manh. Thần ca và bạn bè em đều gọi .”