Một tràng thao tác gọn lỏn của Tô Thần chỉ hai nhóc sững , mà cả kênh livestream cũng vỡ òa kinh ngạc.
[Khán giả: Ôi chao, mượt quá trời!]
[Khán giả: Nam thần vẫn đỉnh quá nha!]
[Khán giả: Vài câu là xử lý xong hết, còn ai nữa!]
[Khán giả: Hai đứa nhỏ ngơ hết trơn, haha…]
[Khán giả: Tới cả kiểu xử lý cũng luôn ?]
“Các em , buông tay ?” Tô Thần tủm tỉm, cúi xuống hai nhóc.
Hai nhóc bắt khí nguy hiểm, hì hì buông tay, lùi hai bước.
“Tô Thần ca ca, tụi em đùa với thôi mà!” Tần Khả Khả toe toét.
“Ừm… đùa thôi.” Trần Tiểu Vũ cũng gật đầu phụ họa.
“Hứ! Thế thì cũng trêu một chút.”
Tô Thần xuống, vo một nắm tuyết.
“A! Nữu Nữu, chạy mau!” Tần Khả Khả hoảng hốt kêu to.
Hai nhóc cắm đầu chạy loạn. Tô Thần giả vờ nổi giận đuổi theo, thỉnh thoảng cố ý ném chệch một quả cầu tuyết, dọa khiến cả hai la oai oái.
“Má ơi! Manh Manh tỷ! Cứu bọn em!” Tần Khả Khả réo cầu viện.
Tần Vận với Lâm Vũ Manh , cũng lao nhập cuộc.
Các hộ gia đình quanh khu cư xá khí rộn ràng lôi kéo, lũ lượt xuống sân vui đùa cùng. Tần Khả Khả và Trần Tiểu Vũ nhanh chóng hòa với đám trẻ con hàng xóm: đắp tuyết, ném tuyết, tiếng ầm ĩ náo nhiệt.
Đầu đông, nắng trưa ấm áp. Dưới nắng vàng, bọn trẻ rượt đuổi, lớn tụm trò chuyện, nụ nở môi – thời gian ấm .
Mãi đến bốn giờ chiều, đám nhỏ chơi mệt lả mới chịu giải tán, ai nấy theo bố về nhà.
Tô Thần và cũng trở về, bắt tay chuẩn bữa tối.
Ăn xong bữa cơm ngon lành, cả nhà phòng khách uống tán gẫu, tiện thể xem hai tập “Lang Gia Bảng” chiếu trưa.
“Tô Thần ca ca diễn quá, còn trai nữa.” Tần Khả Khả tiếc lời khen, giơ ngón cái cái rụp.
“Ừm… Tô Thần ca ca trai nhất.” Trần Tiểu Vũ nhồm nhoàm hoa quả gật đầu, chẳng rõ chữ.
“Xem hai nhóc mắt đấy.” Tô Thần đắc ý .
“Nói chứ, fan của lợi hại thật. Mấy tin tức bí ẩn thế mà cũng moi . Giờ Thôi Bằng với Quách Liêu e là khó mà ngóc đầu trong giới. Còn ông thầy của Học viện Kịch , cũng tạm thời đình chỉ .” Tần Vận nhấp ngụm nóng, mỉm đầy ẩn ý Tô Thần.
Tô Thần chỉ mỉm gật đầu, gì. Tô Mạt thì bất bình bộc bạch: “Ba đó đáng đời, gieo gió gặt bão.”
“Đụng con trai , giờ sợ !” Ôn Hà cũng hả hê.
“Tần tổng, ‘Lang Gia Bảng’ tỉ lệ xem thế , sắp thành đại hỏa kịch !” Tô Văn Sơn hớn hở.
Tần Vận gật đầu: “Nếu biến cố gì, phim e còn bùng hơn ‘Lương Kiếm’, là hiện tượng truyền hình đấy. May Tô Thần, để Thiên Không Truyền Hình và Điện Ảnh nhà hai đều hốt bạc đầy nồi.”
“Ấy, nếu Tần tổng tay, Thần Thiên Văn Hóa ngày hôm nay. Về mong hợp tác nhiều hơn.” Tô Văn Sơn nhã nhặn đáp.
“Chắc chắn . Cây rụng tiền như Tô Thần, dại mà buông.” Tần Vận tít.
Xem xong hai tập, hơn tám giờ, Tần Vận dậy cáo lui.
Cả nhà Tô Thần tiễn tận cổng.
“Khả Khả, Nữu Nữu, nhớ qua chơi nữa nhé!” Ôn Hà tươi vẫy tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-339-phung-dao-bien-co-hon-uoc-canh-hai.html.]
“Bọn con sẽ qua ạ!” Hai nhóc ngọt như mía lùi.
“Hai đứa đáng yêu quá mất.” Tô Mạt thụp xuống, hì hì véo má từng đứa.
“Hôm nay thật phiền . Lần rảnh ghé chỗ chơi.” Tần Vận vui vẻ .
“Nói gì khách sáo thế.” Tô Văn Sơn và Ôn Hà đều xua tay .
Tiễn lên xe khá lâu, cả nhà mới .
“Tần tỷ đường cẩn thận, đến nơi nhớ nhắn cho một tiếng nhé. Manh Manh, em cũng .” Tô Thần ngoài cửa kính xe dặn.
“Biết .” Lâm Vũ Manh gật đầu.
“Tô Thần ca ca, gặp !” Hai nhóc vẫy tay tạm biệt, mặt tươi rói.
Nhìn chiếc xe khuất hẳn, Tô Thần mới nhà.
…
Tết xuân kề cận, khí năm mới một ngày một dày.
Còn ba ngày nữa đến Tết, cả nhà kéo phố mua sắm linh đình, nhét đầy hai chiếc xe.
Vừa về đến nhà, Tô Thần nhận cuộc gọi của Đồng Phi.
“Thần ca, cuộc tranh tài, tối nay bắt đầu. Đi chơi cho vui nhé!” Đồng Phi thẳng chuyện.
“Được. Mấy giờ? Gửi địa chỉ cho WeChat.” Tô Thần gật đầu.
“Bảy giờ tối khai cuộc. Mà , ăn với bữa . Hôm nọ ở khách sạn nhà cũng kịp chủ.” Đồng Phi .
Tô Thần từ chối, vui vẻ nhận lời.
“Tối nay con ngoài ?” Ôn Hà hỏi.
“Vâng, mấy bạn hẹn gặp. Bữa tối nhờ ba lo giúp.” Tô Thần sang Tô Văn Sơn, .
“Quá . Con yên tâm chơi!” Tô Văn Sơn phấn khởi gật đầu. Dạo ông học nấu với Tô Thần tiến bộ thấy rõ, dịp trổ tài.
Chập tối, Tô Thần lái xe theo định vị Đồng Phi gửi.
Nhà hàng cách câu lạc bộ đua xe xa. Cuối năm cận kề, đường phố Ma Đô thưa xe: nhiều rời thành phố về quê ăn Tết. cảnh đêm Ma Đô vẫn chẳng kém rực rỡ: đèn đuốc rải dài, ánh sáng lấp lánh.
HY
Chừng hơn bốn mươi phút , Tô Thần tới nơi.
Theo hướng dẫn của nhân viên, gửi xe bước .
“Thần ca!” Vừa thấy Tô Thần, Đồng Phi tươi rói bước đón.
“Mặt mũi to thế cơ ? Đáng để chờ lâu ?” Tô Thần đùa.
“Ây, lâu gì . đoán sắp tới nên xuống chờ chút xíu thôi.” Đồng Phi .
“Bọn họ đến đủ ?” Tô Thần theo Đồng Phi phòng riêng hỏi.
“Đủ , chỉ còn thiếu Thần ca. À, chuyện với .” Đồng Phi nghiêm giọng.
Ánh mắt Tô Thần thoáng nghi hoặc.
“Thượng Quan Vân – cái đồ khốn đó – liên tiếp thua đau tay . Hắn thúc gia tộc gây áp lực sang nhà Phùng, đòi sớm thành hôn ước với Dao tỷ. Hôm nay tâm trạng Dao tỷ tệ lắm.” Đồng Phi rành rọt.
“Phùng gia đồng ý ?” Tô Thần nhíu mày.
“Chưa chính thức, nhưng xem chừng chẳng còn bao nhiêu. Dù chuyện hai nhà là do bậc trưởng bối định từ thuở nhỏ, liên quan lợi ích gia tộc. Trừ khi nhà Thượng Quan chủ động từ hôn, còn thì thật sự khó cách .” Đồng Phi trầm mặt đáp.