Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 364: Tiêu xài tiền mới là tiền (ba canh)

Cập nhật lúc: 2025-10-15 09:37:07
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cái c.h.ế.t ly kỳ của cha con Thượng Quan Vân chỉ Giang Thành chấn động, mà cả tầng lớp thượng lưu ở Ma Đô cũng dậy sóng.

Ai cũng đoán : cho dù Mây Nghị Tập Đoàn sớm muộn gì cũng tiếp quản, thì bất kể là con riêng của Thượng Quan Nghị chi thứ của Thượng Quan gia, tất cả ắt sẽ tranh chấp đến đầu rơi m.á.u chảy. Nội bộ tập đoàn chắc chắn còn tiếp tục rung chuyển dữ dội.

Như thế, gian để “ tay” càng nhiều.

Không ít hào môn gia tộc lập tức họp bàn, tính chớp lấy cơ hội mà xẻ một phần lợi ích.

Còn việc vì cha con Thượng Quan tự sát, rốt cuộc thật là tự sát

Người c.h.ế.t , ai còn bận tâm!

Kẻ duy nhất nắm nội tình là Thẩm Thiên Trạch, một kinh hãi thủ đoạn của Tô Thần.

Sau cơn choáng váng, Phùng Dao, Đồng Phi và mấy nữa đều hoang mang hiểu. Trong họ ít gọi điện thăm dò Thẩm Thiên Trạch, nhưng che giấu giỏi, để lộ chút đầu mối nào.

Tô Thần thì mặc kệ sóng gió bên ngoài. Lo xong hộ chiếu, thu dọn hành lý, rủ luôn cả nhà Lâm Vũ Manh, sáng hôm cả đoàn phấn khởi xuất ngoại du lịch.

Cả nhóm Khải Hoàn Môn ở La Mã, Đấu Thú Trường, đến Nhà thờ lớn Florence, đó ghé thành phố mặt nước Venice, qua Milan, thẳng tiến kinh đô lãng mạn Paris.

Từ Paris về Ma Đô, một tuần du lịch kết thúc.

Phải là trở về trong thắng lợi: lúc chỉ ba chiếc túi du lịch, lúc về thành sáu vali cỡ đại, nhét đầy quần áo thời thượng, mỹ phẩm và đủ loại quà lưu niệm khắp nơi.

Lần Tô Thần coi như chân chính cảm nhận “sức mạnh” mua sắm của phụ nữ: ba cô “phá của” thẳng tay quét sạch hơn ba trăm vạn của .

Ban đầu chỉ và em gái là hai “tay đốt tiền”, Lâm Vũ Manh còn khá dè dặt. về với em lôi kéo, cô cũng thả lỏng, ba phụ nữ đến mua tới đó, gọi là khí thế ngút trời.

Nói trắng : tiền của thì tiếc gì, đau lòng gì!

Phải gọi hẳn một chiếc minibus mới chở sáu chiếc vali về nhà.

Vừa đặt chân tới nhà, cả nhà chẳng buồn dọn đồ. Ai nấy lười biếng ngả xuống ghế sô-pha phòng khách, co quắp một chỗ.

“Đã đời! Chuyến chơi sướng thật. Mẹ đề nghị về tổ chức nhiều hơn nữa.”

Sau một lúc im ắng, Ôn Hà mới tươi mở lời.

“Con thấy là các mua sắm sướng thì . Lần tự bỏ tiền .” Tô Thần mặt sầm .

“Đừng mà!”

Ôn Hà vội cãi, mày cong mắt : “Thần Thần, con kiếm nhiều tiền như để gì? Tiền tiêu mới là tiền, con ?”

“Tán thành!” Tô Mạt giơ tay .

Tô Thần hậm hực trợn mắt. Còn Lâm Vũ Manh cạnh thì che miệng trộm.

“Du lịch là . Trải nghiệm phong thổ, nếm thử đặc sản, tham quan danh thắng văn hóa—những thứ đó đều ý nghĩa. Không nhất thiết lúc nào cũng mua sắm như .” Tô Văn Sơn .

“Anh cái gì!”

Ôn Hà liếc chồng, khí thế ngút trời: “Khó khăn lắm mới nước ngoài một chuyến, mua cho thì hả hê. Huống hồ, phụ nữ chúng mua quần áo , đồ trang điểm hàng hiệu là vì ai? Không cũng vì đàn ông các . Anh , mỗi cùng ngoài, nở mày nở mặt ?”

Tô Văn Sơn ngẩn bật .

“Con ủng hộ !” Tô Mạt , giơ ngón tay cái—hiếm khi cùng “chiến tuyến” với .

“Hai hư cả Manh Manh của con.” Tô Thần cam lòng lắm, càm ràm.

Lâm Vũ Manh đỏ hồng má. Cô mua ít hơn hai nhiều, nhưng tiêu của Tô Thần cũng ít.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-364-tieu-xai-tien-moi-la-tien-ba-canh.html.]

“Đồ keo kiệt, chẳng tiêu của con chút tiền thôi !” Ôn Hà lườm con trai: “Mẹ cho con , con kiếm bộn . Lát nữa con dẫn bọn đem quà cho bên thông gia. Bảo đảm thiện cảm của lên vù vù. Nhất là vợ con—thế nào cũng vui như mở cờ, chỉ mong con nhanh cưới Manh Manh.”

Tô Thần xong khựng một nhịp, nghĩ thấy cũng lý. Bị “chém” một trận tơi bời, tâm trạng bực bội lập tức khá hơn.

“Dì ạ, em vốn thấy Thần .” Lâm Vũ Manh mặt càng đỏ, nhỏ.

“Thế thì càng ! Mẹ thấy, con khỏi gọi là ‘dì’, gọi thẳng ‘.” Ôn Hà .

Sau một tuần chung, Lâm Vũ Manh hòa gia đình . Trước mặt cô, Ôn Hà còn câu nệ, bộc lộ trọn vẹn tính cách hoạt bát của .

Nghe , mặt mày Lâm Vũ Manh đỏ bừng như ráng chiều, cúi đầu ngượng ngùng.

“Mẹ…” Tô Thần dở dở lườm .

“Làm ? Mẹ sai . Bao ngày nay cùng ăn cùng ở, cùng chơi, cùng ngủ, coi Manh Manh như con gái khác trong nhà. Còn ‘dì’ với chả ‘dì’ xa cách lắm, thích.” Ôn Hà nghiêm mặt.

cũng nên cho cô chút thời gian để quen dần chứ!” Tô Thần hòa.

“Mẹ…”

Bỗng một giọng khẽ, mềm như muỗi kêu vang lên.

Cả nhà sững , đồng loạt về phía Lâm Vũ Manh đang đỏ bừng mặt.

Cô siết chặt hai tay đặt đùi, cúi thấp đầu, dám phản ứng của .

“Ôi… Tốt, lắm, ha ha…”

Ôn Hà mừng rỡ bật , dậy qua ôm Lâm Vũ Manh lòng, yêu thương vuốt mái tóc cô, dịu dàng : “Manh Manh, con là một thành viên của nhà chúng , là con gái khác của . Đây cũng là nhà của con, ?”

“Vâng.” Lâm Vũ Manh đáp nhỏ.

“Ngoan lắm.”

Ôn Hà hôn đ.á.n.h “chụt” lên trán cô.

HY

“Ê, , con từng thấy đối xử với con như thế!” Tô Mạt tỵ nạnh.

“Con là con nhặt về, ?” Ôn Hà lườm con gái.

“Mẹ…”

Tô Mạt tức đến suýt “một Phật xuất thế, hai Phật thăng thiên”, ấm ức lao lòng bố, than thở: “Cha, địa vị của con trong nhà tụt thêm bậc …”

“Haiz, cha cũng thế thôi!” Tô Văn Sơn xoa đầu con gái, thở dài.

Lâm Vũ Manh khúc khích . Không khí nhà lúc nào cũng khiến thấy ấm áp vui vẻ.

“Manh Manh tỷ gọi ‘’, thế thì ‘cha’ cũng gọi một tiếng chứ!” Tô Mạt trêu.

Lâm Vũ Manh đỏ mặt sang Tô Văn Sơn, lưỡng lự một lúc mới thỏ thẻ gọi “cha”.

Tô Văn Sơn lập tức sang sảng, đáp “ừ” liền mấy tiếng, mãi khép miệng.

“Vậy con mang lễ sang, dỗ cha vợ vui, cũng nên gọi luôn một tiếng ‘cha ?” Tô Thần Lâm Vũ Manh, h hỏi.

Lâm Vũ Manh vui, giơ nắm tay nhỏ đ.ấ.m một cái.

“Con dâu đánh—cái đấy!” Ôn Hà gật gù tán thành.

 

Loading...