Giải tỏa kỹ năng Hàn Gia Quyền.
Dung hợp kỹ năng quyền pháp Hàn Gia Quyền, độ thuần thục Bách Gia Quyền +10000.
Âm thanh nhắc nhở vang lên trong đầu khiến Tô Thần cũng kinh ngạc: trực tiếp cộng hẳn một vạn điểm độ thuần thục.
Hàn Gia Quyền chiêu thức bá đạo, sắc bén; thuộc hàng nội gia quyền thượng thừa. Hơn nữa, Hàn Kỳ còn trẻ tuổi đạt cảnh giới nội kình đại thành—xem tám phần mười xuất võ học thế gia.
Có vẻ giới võ thuật đúng là tàng long ngọa hổ, vượt xa tưởng tượng của .
Sau khi đại khái thăm dò nội tình của Hàn Kỳ, Tô Thần còn hứng thú “chơi” tiếp.
Anh khẽ lắc tay. Luồng nội kình hùng hậu chấn văng nắm đ.ấ.m của Hàn Kỳ. Nhờ kỹ năng động “ rõ” khi thức tỉnh ở cấp đại sư Bách Gia Quyền, lập tức bắt sơ hở của đối phương.
Một đoản quyền như linh dương móc sừng thọc thẳng mạn sườn Hàn Kỳ khi kịp đề phòng.
Hàn Kỳ lảo đảo lùi liền một mạch hơn mười mét mới vững. Sắc mặt tái nhợt, phun một ngụm m.á.u lớn.
Hắn ôm mạn sườn thương, ánh mắt kiêng kị phẫn nộ trừng Tô Thần.
“ nương tay. Khuyên đừng ôm ấp ý nghĩ vớ vẩn nữa—dù là với chị Hạ Thu với .”
Tô Thần điềm tĩnh buông một câu, lưng rời .
Nếu kìm lực, chỉ một quyền cũng đủ đ.á.n.h gãy xương sườn . Anh quá tuyệt, đắc tội một võ học thế gia thần bí như thế—nhất là khi từ đối phương còn thu lợi ích là Hàn Gia Quyền.
Dĩ nhiên, nếu Hàn Kỳ vẫn điều, cũng sẽ chẳng cho thêm cơ hội.
“Rốt cuộc là ai? Có gan thì xưng tên!” Hàn Kỳ quát theo bóng lưng.
“Tô Thần. Không môn phái.” Bước chân dừng, Tô Thần đáp gọn cùng Lâm Vũ Manh và rời .
Nhìn họ khuất dần, mắt Hàn Kỳ chớp lóe bất an, thần sắc do dự.
Mất mặt to như tay Tô Thần, dĩ nhiên cam tâm, nhưng cũng chẳng ngu. Tô Thần mới nổi chừng nửa năm, mà thực lực cường đại đến mức sức phản kháng. Dù thật sự “ môn phái”, lưng chắc chắn cũng cao nhân chỉ điểm.
Hắn gỡ gạc danh dự, đưa Hạ Thu về tay, nhưng vì cái mặt mũi và một phụ nữ, đáng để mạo hiểm đắc tội Tô Thần và cao thủ ẩn lưng ?
“Giới võ thuật từ bao giờ xuất hiện một như ?” Hắn lẩm bẩm, bỏ .
Muốn lấy danh dự thì hết điều tra cho rõ nội tình của .
…
“Tô Thần, cảm ơn nhé. Không ngờ Hàn Kỳ cũng là cao thủ võ thuật. May , chứ là gặp rắc rối to .” Hạ Thu vỗ vỗ ngực, vẻ còn hoảng.
“Không . Chị quen từ ?” Tô Thần hỏi.
“Năm ngoái ở một nhà hàng, gặp ở đó. Lúc ăn mặc quê, tác phong thô lỗ, còn mang tiền mà đòi ăn chịu. Quản lý định gọi cảnh sát, nổi hứng bụng ứng cho . Ai ngờ về cứ bám riết. Hôm nay đến trường điểm danh, tính ăn chút gì, thì rình sẵn ở đây.” Hạ Thu khổ.
“Người gì kỳ cục. Chị giúp mà còn lấy oán trả ơn.” Lâm Vũ Manh bực bội.
“Ai !” Hạ Thu nhún vai, cam lòng: “Biết ngang ngược vô lý , lúc đầu chẳng xen .”
“Học tỷ, bọn em đang tính ăn cùng . Hay chị với bọn em luôn nhé?” Lâm Vũ Manh mời.
“Thật hả? Tốt quá. Đi ăn?” Hạ Thu tươi tỉnh, gật đầu lia lịa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-376-danh-khong-lai-co-the-dung-tien-nen-ba-canh.html.]
Lâm Vũ Manh đỏ mặt, ngượng tiện .
“Hai mới mua căn hộ gần đây, định dọn về ở chung. Hôm nay mời tụi qua nhà ăn cơm.” Tiền Mạn Mạn bật giải cứu.
“Mua… mua nhà á?”
Hạ Thu tròn mắt, nhất thời kịp phản ứng.
Chẳng lẽ nhà đất giờ rẻ như rau cải, mua là mua?
Nghĩ thì cũng : Tô Thần là đại minh tinh trong giới giải trí, kiếm ít. Mua một căn hộ cũng chẳng khó.
HY
“Thần ca, trông cũng lợi hại ghê ha?” Phan Tiểu Kiệt tò mò.
Tô Thần gật đầu: “Đánh trăm cái chắc vẫn dư sức.”
“Ôi cha, dạo thế giới đúng là càng lúc càng nguy hiểm. Tạt cổng trường cũng thể đụng cao thủ.” Phan Tiểu Kiệt chặc lưỡi.
“Chỉ là trùng hợp. Cao thủ trẻ như vẫn hiếm.” Tô Thần mỉm .
“Vậy ngoài điều một chút!” Phan Tiểu Kiệt bộ nghiêm túc, hỏi tiếp: “À Thần ca, đợt ở suối nước nóng sơn trang, ba em nhà Lôi đến võ quán tập luyện thế nào ? Có đấu tên ? Nếu thì cho em đăng ký luôn.”
“Cậu mơ nhiều quá.” Tô Thần bật , lườm cho một cái: “Hàn Kỳ chắc xuất võ học thế gia chính tông, rèn gân cốt từ nhỏ, võ học gia truyền nên mới thành tựu như thế. Ba em họ Lôi cho dù thiên phú dị bẩm thì tuổi cũng lớn, lỡ mất thời điểm vàng để tập võ. Cả đời khó mà thắng .”
“Vậy thôi. Xem tớ chẳng cửa cao thủ.” Phan Tiểu Kiệt tiếc nuối lắc đầu.
“Đánh thì dùng tiền nện.” Quách Lỗi nhếch môi, vỗ vai bạn.
“Biến!” Phan Tiểu Kiệt mắng, nhưng cũng giấu nổi vẻ khoái chí.
Cả nhóm ríu rít trò chuyện, nhanh đến Cẩm Tú Gia Viên.
Vừa mở cửa bước , ai nấy sững phong cách trang trí xa hoa trong phòng.
Nhà Phan Tiểu Kiệt đúng là “ mỏ”. Ngoài , những khác quanh bốn phía, ai cũng tròn mắt ao ước.
“Manh Manh, nhà các quá! Trời ơi, đây đúng là căn hộ trong mơ của !” Tiền Mạn Mạn xuýt xoa.
“Mạn Mạn yên tâm, sẽ cố gắng. Sau nhất định để em ở căn như thế , cứ lấy chỗ mẫu trang trí luôn.” Quách Lỗi vỗ n.g.ự.c “thình thịch”, hứa chắc như đinh đóng cột.
Tiền Mạn Mạn khẽ đập tay , tươi: “Có tự tin là . đây là nhé. Em cần nhà to thế , một nửa thế là mãn nguyện.”
“Yên tâm, chắc như bắp.” Quách Lỗi đầy tự tin.
Tiền Mạn Mạn chu môi thổi một cái hôn gió. Quách Lỗi hưởng thụ mặt, khúc khích.
“Này , đủ nha. Ở đây còn độc đấy, chú ý hình tượng chút.” Phan Tiểu Kiệt khó chịu làu bàu.
“ đó, đúng đó.” Hạ Thu học tỷ cũng phụ họa.
“Đừng đó nữa, !” Tô Thần nhặt điều khiển mở tivi, bảo phòng khách .
“Pha nhé?” Lâm Vũ Manh hỏi, lấy lá pha cho cả nhóm.
“Chậc chậc, vợ chồng son dáng ghê ha.” Tiền Mạn Mạn trêu.
“Cái đồ Mạn Mạn ranh ma, im lặng chút ai bảo em câm !” Lâm Vũ Manh đỏ bừng mặt, lườm một cái.