“Ôi trời ơi, món ngon quá !”
Miệng còn nhồi đầy đồ ăn, Tiền Mạn Mạn nhai líu ríu trầm trồ.
Quách Lỗi và Phan Tiểu Kiệt liên tục gật gù, đũa hoạt như bay, bận đến mức chẳng buồn mở miệng.
“Nói chứ, đừng nuốt luôn cả lưỡi.” Lâm Vũ Manh trợn mắt lườm Tiền Mạn Mạn một cái, môi nở nụ kiêu kiêu đắc ý.
“Hứ, xem kìa, đắc ý thôi. Có nấu .”
Tiền Mạn Mạn nuốt miếng cuối, khẽ lầm bầm, vẻ phục.
“Anh Thần nấu tức là của em. Không ưng thì đừng ăn.” Lâm Vũ Manh bĩu môi đáp.
“Ăn chứ, nhất định ăn.” Tiền Mạn Mạn gật gù, gắp hẳn một miếng thịt lớn bỏ vô miệng, nhai ngon lành.
Mọi phá lên .
“Không hổ danh nam thần kho báu, tay nghề nấu nướng đúng là tuyệt! Nói thật, tớ thể thường xuyên đến ăn ké ?” Chị Hạ Thu ha hả hỏi.
Mắt Phan Tiểu Kiệt và mấy còn thoáng sáng lên, ai nấy đều về phía Tô Thần với Lâm Vũ Manh đầy chờ mong.
Nếu thể thường xuyên tới cọ cơm thế , đúng là những ngày đáng mơ.
“Được chứ, lúc nào cũng hoan nghênh.” Lâm Vũ Manh mỉm gật đầu.
“Đùa thôi, tớ định tới bóng đèn phá vỡ thế giới hai của các .” Hạ Thu nheo mắt trêu.
“Chị chọc em .” Lâm Vũ Manh đỏ mặt, thẹn thùng lườm yêu.
“Thôi nào, nào nào, cụng ly cái . Hoan nghênh đến chơi.” Tô Thần mỉm , nâng ly.
Mọi đều uống vang đỏ; độ cồn cao, dễ uống.
Ly chạm ly vang khẽ, câu chuyện nối , khí rộn ràng vui vẻ.
Bên ngoài trời tối. Qua tấm cửa sổ sát đất sáng loáng, thể thấy xa xa con phố thương mại rực rỡ ánh đèn, sắc màu đan , mang một cảm giác ấm áp khó tả.
“Nơi thật sự là tuyệt quá!” Lý Giai khẽ giọng cảm thán.
Phan Tiểu Kiệt há miệng định gì đó, nhưng lời đến khóe môi nuốt . Với phận “con nhà điều kiện”, mua một căn hộ như chẳng khó. tự cho cô cuộc sống như … nghĩ đến nhiệm vụ , thấy vẫn còn gian nan lắm.
Phòng khách lắp cả rạp chiếu phim gia đình loại . Cả nhóm ăn no, quây tráng miệng, đề nghị xem phim.
“Xem thể loại gì?” Tô Thần hỏi.
“Phim kinh dị!” Tiền Mạn Mạn giơ tay .
“Đừng mà!” Lâm Vũ Manh vội vàng phản đối, cô khá sợ thể loại .
HY
“Em cũng tán thành phim kinh dị! Tắt hết đèn, kéo kín màn, xem mới khí.” Hạ Thu vốn tinh nghịch, cũng hăng hái giơ tay.
“Còn ? Thiểu phục tùng đa nhé.” Tô Thần sang ba .
Phan tiểu thư và Quách Lỗi đều tỏ ý cũng .
Lý Giai trông bình tĩnh, gật đầu: “Tớ thế nào cũng , xem gì cũng .”
“Yeah!”
Tiền Mạn Mạn và Hạ Thu đồng loạt vỗ tay reo.
“Vậy chốt phim kinh dị.”
Tô Thần , chọn một bộ phim kinh dị kinh điển của Cửu Thúc, tắt đèn, kéo màn. Không khí liền khác hẳn.
Lâm Vũ Manh ôm gối, co ghế sofa. Thấy Tô Thần xuống cạnh, cô lập tức ôm chặt lấy cánh tay .
“Đừng sợ.”
Tô Thần phì , kéo cô lòng, khẽ hôn lên mái tóc đỉnh đầu.
Tựa trọn trong vòng tay , nỗi sợ trong lòng Lâm Vũ Manh tan quá nửa. Đôi mắt to của cô vẫn chớp chớp, hồi hộp tò mò màn hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-377-phan-tieu-kiet-cung-qua-kho-canh-mot.html.]
Phải , phim của Cửu Thúc đúng là kinh điển; dù xem nhiều vẫn khiến rờn rợn, nhất là vài cú máy bất ngờ.
Đến cả “đại lão gia” như Quách Lỗi và Phan Tiểu Kiệt cũng thấy tim đập nhanh.
Không từ lúc nào, Tiền Mạn Mạn chui tọt vòng tay Quách Lỗi. Còn ba còn : Phan Tiểu Kiệt ngoài cùng, Lý Giai ở giữa, Hạ Thu bên phía của Lý Giai.
Ánh mắt Phan Tiểu Kiệt lướt qua “ôn hương” bên , trong lòng chợt chua chua. Cậu liếc Lý Giai, cổ họng khẽ động, rón rén dịch gần một chút.
Bề ngoài Lý Giai vẻ sợ, nhưng hai bàn tay đặt đùi nắm chặt từ lúc nào, lưng cũng ép sát sofa.
lúc , trong phim, khung hình chuyển sang khu nghĩa địa. Đêm tối, gió thổi hun hút. Một cô gái một lối mòn; nhạc nền trầm xuống, kéo căng khí rợn ngợp.
Lâm Vũ Manh sợ quá mặt , vùi đầu n.g.ự.c Tô Thần, dám .
Hạ Thu và Tiền Mạn Mạn thì mặt mày phấn khích, nhưng tim đập rộn, sắc mặt cũng tái.
Bỗng nhiên, máy đổi góc cùng lúc cô gái đầu— lưng chẳng gì. Cô thở phào, phía thì…
Một khuôn mặt trắng bệch ghé sát trong gang tấc.
“A—!”
Hạ Thu và Tiền Mạn Mạn đồng loạt hét to. Tiền Mạn Mạn giật bắn, chui sâu hơn lòng Quách Lỗi.
Lý Giai cũng hoảng đến run cả .
Phan Tiểu Kiệt bên cạnh thì lòng mừng thầm, chờ khoảnh khắc . Cậu háo hức đưa tay, định ôm “ thương trong mơ” lòng… nào ngờ Lý Giai sang, ôm chặt lấy—Hạ Thu.
Phan Tiểu Kiệt c.h.ế.t lặng. Khóe mắt giật giật: đúng là đời… quá khó.
Xem xong bộ phim, gần mười giờ.
“Xem tiếp ?” Tô Thần hỏi.
“Thôi thôi, quấy rầy thế giới hai của các .” Tiền Mạn Mạn xua tay.
Tô Thần dậy bật đèn, tiễn cửa.
“Đừng tiễn nữa, gần trường mấy bước.” Phan Tiểu Kiệt nháy mắt với Tô Thần, gian.
Tô Thần lườm một cái: “Được , tiễn xuống.”
Mọi gật đầu, cáo từ.
Lâm Vũ Manh cũng cúi đầu, định lặng lẽ theo , về ký túc.
“Em ?” Tô Thần chộp lấy cổ tay cô.
“Em… em về trường.” Lâm Vũ Manh đỏ mặt , khẽ.
“Không cho. Về gì mà về. Hôm nay ở đây.” Tô Thần dứt khoát.
“Thần ca…”
Lâm Vũ Manh chớp đôi mắt ngân ngấn nước, đáng thương, nũng nịu.
Đám bạn xem náo nhiệt đến là vui, khiến cô càng ngại.
“Cơm cũng ăn, phim cũng xem . Còn đó gì? Về chứ!” Tô Thần phẩy tay đuổi khéo Phan Tiểu Kiệt và .
“Hê hê… , bọn tớ ngay.” Phan Tiểu Kiệt hì hì bước nhanh.
“Manh Manh, nào. Chúc hai một đêm thật… mỹ mãn.” Tiền Mạn Mạn quên trêu thêm câu, kéo Quách Lỗi theo.
Lý Giai và Hạ Thu cũng mỉm chào rời khỏi.
“Anh đúng là… ngại!” Lâm Vũ Manh chu môi, lườm Tô Thần.
“Vợ chồng già , ngại gì nữa.”
Tô Thần đảo mắt, nắm tay kéo cô phòng, khép cửa .