Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 380: Đàn tranh bản Thiên Không Thành (canh một)

Cập nhật lúc: 2025-10-15 09:37:21
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh đều hết ?”

Lạc Âm kinh ngạc Tô Thần.

Hai cha con cũng đồng loạt ngẩn , mặt mày đầy nghi hoặc. Có ai mua nhạc cụ mà quét cả lô như thế chứ.

“Ừm, nhất là cái gì cũng .” Tô Thần mặt đổi sắc gật đầu.

Phòng đàn ở nhà khá rộng, những nhạc cụ mang về khéo cho phong phú. Lúc rảnh cũng thêm thứ để chơi cho đỡ đơn điệu.

“Được thôi. Vậy Tô cho địa chỉ, chuẩn xong sẽ giao đến tận nơi.” Dù trong lòng khó hiểu, Lạc Âm vẫn niềm nở. Khách mua, cớ gì từ chối.

“Cho hỏi tổng cộng bao nhiêu tiền?” Tô Thần hỏi.

“Cái lượng nhiều quá, đợi đồ giao tới tính nhé!” Lạc Âm đáp.

Tô Thần khẽ gật đầu.

“Này, mua nhiều nhạc cụ để gì? Rốt cuộc chơi loại nào , chỉ mua về bày cho ?” Cô thiếu nữ nhịn , tò mò hỏi.

“Quả Nhi!”

Người đàn ông trung niên cau mày quát khẽ.

Thiếu nữ chu môi, thêm, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ nghi ngờ Tô Thần.

“Tiểu , chúng mua gì hình như chẳng liên quan đến em !”

Tô Thần còn kịp mở miệng, Lâm Vũ Manh bực , đôi mày liễu chau , lạnh giọng cô gái.

Trong mắt cô, Tô Thần là trai mỹ, hơn nữa còn là thần tượng của . Cô tất nhiên cho phép ai khinh thường .

“Ai… ai là tiểu , chính chị mới là…!”

Vì dáng và gương mặt phần non nớt, thiếu nữ thường xem như trẻ con. Nghe Lâm Vũ Manh , cô đỏ bừng mặt, suýt bật .

khi ánh mắt vô thức dừng ở “độ cao so với mặt biển” khác hẳn của đối phương, câu mới nửa chừng liền khựng , thanh âm tắt dần. Cô cảm giác dính một chiêu tất sát, HP tụt sạch, chỉ còn trừng mắt, kinh ngạc chỗ “ hợp lẽ thường” .

Lâm Vũ Manh cũng đoán cô gái đang nghĩ gì, hừ nhẹ một tiếng, cố ý ưỡn thách thức.

Ở bên Tô Thần nửa năm nay, cô sớm nhận “ưu thế” mà chẳng mấy bận tâm, nên giờ càng cách “phát huy hỏa lực”.

Thiếu nữ cảm thấy trúng thêm một đòn bạo kích, bước chân loạng choạng lùi nửa bước.

Lâm Vũ Manh liếc sang Tô Thần, ánh mắt đầy đắc ý.

Tô Thần và bà chủ Lạc Âm cảnh đó đều phì .

“Thôi , gì hơn . Vừa nặng nề còn phô.” Thiếu nữ khịt mũi, làu bàu.

“Được , con bé còn nhỏ, chấp.” Thấy Lâm Vũ Manh còn định cãi tiếp, Tô Thần , xoa đầu cô, ngắt lời.

“Ừm, .”

Lâm Vũ Manh khoác tay Tô Thần, ngoan ngoãn gật đầu.

Thiếu nữ chỉ thấy tim như đ.â.m thêm mấy nhát, mặt lúc xanh lúc trắng.

“Được , con gái, đừng quậy nữa.” Người đàn ông trung niên hiểu tính con , vội trấn an.

“Cha!”

Thiếu nữ giậm chân tức tối, chỉ thẳng hai Tô Thần, giận dữ: “Cha thấy họ đang bắt nạt con ? Sao cha giúp con!”

Người đàn ông nhức đầu, đưa tay day trán. Trước “tiểu tổ tông” , ông thật sự bó tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-380-dan-tranh-ban-thien-khong-thanh-canh-mot.html.]

“Này, ai nhỏ chứ! Bản tiểu thư mười tám tuổi, trưởng thành hẳn hoi nhé. Mau xin !” Thiếu nữ nổi đóa, quát Tô Thần và Lâm Vũ Manh.

Nghe , cả hai thoáng đ.á.n.h giá cô một lượt. Với vóc dáng mà bảo mười tám tuổi… trông còn giống học sinh cấp hai, thậm chí tiểu học thì hợp lý hơn!

Ngay cả bà chủ Lạc Âm cũng lộ vẻ ngạc nhiên, chợt nhận thái độ lịch sự, vội thu mắt .

“Này , các kiểu gì hả? A a a… bực c.h.ế.t , bực c.h.ế.t !”

Bị ánh mắt nghi ngờ của hai đ.â.m trúng chỗ đau, thiếu nữ giậm chân kêu to.

“Khụ khụ…”

Tô Thần ho nhẹ, sang bà chủ: “Bà chủ, thêm WeChat nhé. gửi địa chỉ cho cô xin phép .”

Anh hứng đôi co với cô gái bướng bỉnh .

“Không cho ! Nói rõ ràng hãy !” Thiếu nữ quát.

Tô Thần nhíu mày, ánh mắt sắc : “Vừa thôi. Đừng quên là em gây chuyện .”

Bị ánh mắt dọa cho giật , thiếu nữ im bặt, nhất thời dám hé môi.

“Xin , xin . Vị tiểu ca đây, con gái còn nhỏ, dại dột, mong đừng chấp. nó xin .” Người đàn ông trung niên vội vàng bước tới, lành. Trong lòng ông cũng phần kinh sợ.

Ông lăn lộn buôn bán lâu, gặp ít tiền thế, con mắt cũng tệ. Chàng thanh niên đeo khẩu trang mở miệng là mua bộ nhạc cụ nhất, khí thế sắc bén— thể là hạng tầm thường.

Ở Ma Đô, đại nhân vật nhiều lắm. Dù tự thấy cũng chút bản lĩnh, ông vẫn cẩn thận, kẻo lỡ đắc tội nên.

Người bảo “lùi một bước trời cao biển rộng”. Khi rõ nội tình, nhường một bước là thượng sách. Huống hồ con gái ông rõ ràng sai.

Thiếu nữ cha xin tin nổi, càng thấy ấm ức, bèn trừng mắt với Tô Thần: “ gây sự chỗ nào? chỉ thật thôi. Anh mua đống nhạc cụ để màu thì là gì?”

“A!”

Tô Thần chọc cho bật . Anh chỉ cây đàn tranh, hỏi bà chủ Lạc Âm: “ thể dùng thử một chút ?”

Lạc Âm sững giây lát liên tục gật đầu: “Đương nhiên.”

Lâm Vũ Manh hiểu ngay Tô Thần định gì, vội buông tay .

từng thấy chơi đàn tranh, nhưng trong lòng cô, Tô Thần việc gì cũng , chẳng gì đáng hoài nghi.

Vài vị khách quanh đó cùng hai cô nhân viên cũng màn đôi co thu hút, ánh mắt dồn cả về phía .

Trước ánh của , Tô Thần vòng cây đàn tranh, thản nhiên xuống, lạnh nhạt với cô gái: “Nghe cho kỹ.”

Nói , nâng hai tay, chậm rãi đặt lên dây đàn.

[Đàn tranh: kỹ năng tăng lên trung cấp]

Ngay lập tức, trong đầu vang lên một dòng thông báo. Đây là hiệu quả “nhạc khí tinh thông” mở khóa khi dương cầm đạt cấp đại sư: hễ chạm nhạc khí là kỹ năng tương ứng giải tỏa, cấp bậc nhảy thẳng lên trung cấp.

Trước đó, khi xem bà chủ Lạc Âm biểu diễn, kỹ năng kích hoạt; lúc chỉ là tăng cấp mà thôi.

HY

Một loạt tri thức về đàn tranh ùa óc. Mười ngón tay thon dài của Tô Thần khẽ lướt, âm thanh trong veo, mềm mại tuôn chảy như suối.

“Là ‘Thiên Không Thành’! thích nhất khúc .”

“Đàn tranh bản ‘Thiên Không Thành’ ? Ngoài dự đoán đấy, êm quá.”

“Cậu thanh niên thật chơi—mà kỹ thuật còn nữa.”

là quá .”

“Suỵt… đừng gì, im lặng lắng .” …

 

Loading...