“Alô? Anh Đàm, chuyện gì ?”
Tô Thần bắt máy.
“Tô Thần, công ty chuẩn cho một album, gom hết bộ ca khúc và bản dương cầm đây của . Cậu thấy ?” Đàm Chí thẳng vấn đề.
HY
“Được thôi ạ. Vậy em cần gì?” Tô Thần nghi hoặc hỏi.
“Chỉ cần vài đoạn MV, những việc khác lo.” Đàm Chí đáp.
“Vậy , sáng mai em ghé công ty.” Tô Thần gật đầu.
“Ừ, cúp máy .”
Nói xong, Đàm Chí trực tiếp cúp điện thoại.
“Anh Thần, sắp album á? Lợi hại ghê nha!” Lâm Vũ Manh mặt mày sáng rỡ, giọng đầy sùng bái.
Tô Thần vươn tay búng nhẹ lên trán cô, : “Ngạc nhiên .”
…
Sáng hôm , hai ăn xong điểm tâm rời Cẩm Tú Gia Viên. Tô Thần lái xe đưa Lâm Vũ Manh tới cổng trường, đó chạy thẳng tới Trời Cao Truyền hình Điện ảnh.
Trong cao ốc Trời Cao Truyền hình Điện ảnh, cô lễ tân đổi . Còn cô gái lạc quan, hướng về phía là Diệp Mộng đây, nhờ hai ca khúc “Calorie” và “Thời Gian Nấu Mưa” mà giờ trở thành ca sĩ tuyến một cờ Trời Cao Truyền hình Điện ảnh.
Thậm chí, việc Diệp Mộng thành công hôm nay cũng lan truyền khắp nội bộ công ty. Vị trí lễ tân mà chẳng ai , bỗng chốc biến thành “Hương Mô Mô” để những cô gái khát vọng nổi tiếng tranh giành.
Cô lễ tân hiện tại tên là Nghiêm Lệ. Để vị trí , cô thậm chí từ bỏ phận thực tập sinh, câu kết với một vị quản lý cấp cao nắm quyền, thao tác một phen để đạt như ý.
theo thời gian trôi, Nghiêm Lệ vẫn mòn mỏi chờ vị “quý nhân” xuất hiện, dần mất kiên nhẫn.
lúc cô định buông tay, hôm qua bỗng nhận tin vui: vị quý nhân hôm nay sẽ tới công ty.
Vì thế, sáng nay Nghiêm Lệ dậy thật sớm, trang điểm lộng lẫy. Thường ngày cô sát giờ mới đến, hôm nay phá lệ mặt từ sớm.
Một mặt hồi hộp xen lẫn kích động chờ đợi, một mặt quầy thỉnh thoảng soi gương chỉnh tóc tai, cố giữ trong trạng thái hảo nhất để nghênh đón quý nhân.
Quý nhân là ai?
Giờ trong Trời Cao Truyền hình Điện ảnh, đó chẳng còn là bí mật. Từ xuống , ai cũng vị đại minh tinh đang như mặt trời giữa trưa ký cờ công ty, còn quan hệ ít với Tổng Tần.
Cũng chính nhờ vị đại minh tinh , một chỉ là của Tiểu Tiền Đài như Diệp Mộng, cùng Nhậm Dĩnh vốn phát triển thuận khi mắt, mới cơ hội bạo hồng.
lúc , một bóng dáng khiến Nghiêm Lệ mừng rỡ như điên rốt cuộc bước cao ốc.
Gương mặt tuấn lãng vượt xa đám “tiểu thịt tươi” đang hot hiện nay, khí chất cũng gì sánh kịp. Vừa thấy, tim Nghiêm Lệ lập tức đập thình thịch.
Thậm chí khoảnh khắc , cô chỉ nghĩ đến mục tiêu ban đầu, mà còn nhiều hơn thế.
Nghiêm Lệ vội dậy, vuốt bộ âu phục, gương mặt trang điểm rực rỡ nở nụ quyến rũ. Cô lắc eo thon, hướng về phía Tô Thần tới.
“Anh Tô.”
Giọng nữ chút nũng vang lên.
Tô Thần dừng bước, đầu theo tiếng gọi. Trước mắt là một cô gái nở nụ rạng rỡ, chậm rãi tiến gần.
Cô chừng hai mươi tuổi, dung mạo và dáng đều khá . Nếu lấy thang điểm một trăm, chắc cũng đạt bảy mươi. Chỉ là lớp trang điểm đậm và mùi nước hoa quá nồng khiến Tô Thần khẽ cau mày.
“Cô là lễ tân mới ?” Tô Thần cố giữ lễ phép, mỉm hỏi.
Giọng cởi mở, ngọt tai Nghiêm Lệ càng thêm quả quyết, mặt khác càng khẳng định mục tiêu trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-382-trom-ga-khong-xong-con-mat-nam-gao-ba-canh.html.]
Cô chỉ mượn Tô Thần để một bước lên trời, mà còn chiếm hữu đàn ông cực phẩm .
Quen dùng chính mị lực vũ khí, Nghiêm Lệ tự tin tuyệt đối về “kỹ thuật” của .
“Vâng, chào Tô. Em là lễ tân mới, Nghiêm Lệ. Anh gọi em là Tiểu Lệ cũng .” Nụ của cô càng thêm mê hoặc. Cô cúi chào, cố tình phô bày những đường cong mà tự hào.
cô , dù là dáng nhan sắc, cô đều thua kém Lâm Vũ Manh—cô gái hiện cao đến chín mươi phần, còn đang độ trưởng thành.
Cho nên, mấy “chiêu” sức hấp dẫn với Tô Thần, trái khiến thấy giả tạo.
“Ừm, chào cô. lên đây.”
Tô Thần bình thản đáp, sải bước về phía thang máy.
Nụ mặt Nghiêm Lệ thoáng cứng . Lấy tinh thần, cô vội bước nhanh theo , giọng chút sốt ruột: “Anh Tô, Tô… chờ em một chút, để em đưa lên.”
“Không cần. văn phòng của chị Tần ở .” Tô Thần đáp, chờ cửa thang máy.
giờ , mấy nhân viên Trời Cao Truyền hình Điện ảnh cũng tới, chờ thang máy cùng Tô Thần.
Nhìn thấy , ai nấy đều lộ vẻ kích động.
Hiện giờ trong nội bộ Trời Cao Truyền hình Điện ảnh, gần như ai cũng Tô Thần.
“Chào Tô!”
“Anh Tô, buổi sáng lành!”
Mấy rối rít chào. Trong đó hai cô nhân viên mặt mày ửng hồng, ánh mắt Tô Thần giống như gặp thần tượng.
“Chào .”
Tô Thần mỉm gật đầu đáp lễ.
“Anh Tô, em… em đưa lên nhé, kẻo Tổng Tần trách em.” Nghiêm Lệ chen tới bên cạnh, cố nặn nụ rạng rỡ, giọng cung kính.
“Không cần . Chị Tần sẽ trách cô.” Tô Thần thẳng thừng từ chối.
Nghiêm Lệ mím môi, lắc đầu kiên định: “Không , ạ. Anh ít khi tới công ty, em cùng, kẻo ai va .”
Vài nhân viên cạnh chỉ thầm. Bây giờ Trời Cao Truyền hình Điện ảnh ai mà Tô Thần là “quý nhân” của công ty?
Nghiêm Lệ thế nào mà vị trí lễ tân, giờ ôm toan tính gì, trong lòng họ đều rõ.
Tô Thần bắt đầu mất kiên nhẫn, nhướng mày định mở miệng thì thang máy đến. “Đinh”—cửa mở.
“Anh Tô, mời ạ!” Nghiêm Lệ khom , động tác mời.
Mấy khác cũng vội, lễ phép nhường Tô Thần .
“Không cần, lên . thang .”
Tô Thần , chỉ sang thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc Tần Vận bên cạnh, bước tới.
Nghiêm Lệ như niệm “Định Thân Thuật”, sững tại chỗ.
Các nhân viên còn cố nén , nhanh chân thang máy. Trong lòng họ kín đáo nghĩ : phen Nghiêm Lệ đúng là “trộm gà xong còn mất nắm gạo”.
Nghiêm Lệ đó, sắc mặt khó coi. Nhìn Tô Thần thang máy chuyên dụng bên , cô nghiến chặt răng—hận đến mức như c.ắ.n nát.
Thang máy chuyên dụng tổng giám đốc Tô Thần thể ; còn cô, dĩ nhiên là thể, cũng dám.