“Vừa đại diện của gọi điện, lượng tiêu thụ album phá kỷ lục. Chỉ trong một tuần thôi. Ở đây, cảm ơn ủng hộ.”
Tô Thần điều khiển Triệu Tín hạ gục mid bên , mỉm lời cảm tạ với nhóm bạn xem kênh livestream.
[Đã phá kỷ lục á? 666…]
[Lợi hại quá, một tuần mà phá kỷ lục tiêu thụ, hỏi còn ai nữa!]
[Bình thường thôi, thao tác cơ bản. Mọi xuống. Không thấy album của nam thần chất lượng ?]
[Từ nay về , thể phá kỷ lục của nam thần chỉ chính .]
[Đừng vội bay, tiếp tục cố gắng nhé. Ra thêm vài tác phẩm thật đỉnh!]
Kênh livestream nhao nhao mưa đạn chúc mừng, quà tặng cũng ào ào chạy dọc màn hình.
“Tô Thần, chúc mừng chúc mừng, album bán chạy quá!” Lâm Xảo Xảo ha hả.
“Cảm ơn.” Tô Thần đáp.
“Nói chứ, chúng quen lâu , cũng coi như bạn . Đợi album bản cứng , nhớ gửi một tấm chữ ký nhé.” Lâm Xảo Xảo nheo mắt đùa.
“Chuyện nhỏ thôi, thành vấn đề.” Tô Thần sảng khoái nhận lời.
Từ đó, mỗi siêu cấp hỏa tiễn bay lên, tặng nhắn kèm yêu cầu một tấm album.
Đợi đến khi Tô Thần phá nát trụ nhà chính của đối thủ, rời game, thấy dãy quà và mưa đạn kín màn hình, : “Đến lúc album bản cứng phát hành, sẽ rút ngẫu nhiên một trăm bạn livestream để tặng bản ký tên.”
Kênh lập tức bùng nổ, quà và mưa đạn phun như giếng trào.
[Thần ca, đ.á.n.h bóng !]
Quách Lỗi ôm quả bóng rổ tới, hề hề gọi Tô Thần.
“Không. Chơi với các hứng.” Tô Thần thẳng thắn lắc đầu.
“Thần ca, vòng loại quốc sắp bắt đầu . Anh lâu lắm ghé đội bóng rổ. Biết lợi hại, nhưng qua động viên bọn em chút !” Quách Lỗi mặt u oán.
“Đi , , đừng quấy chơi game.” Tô Thần phẩy tay xua đuổi như đuổi ruồi.
Quách Lỗi ôm bóng rổ, mặt dài thườn thượt, đành lủi thủi .
“Các bạn thấy , vì lên sóng với , còn bỏ cả thi đấu đấy.” Tô Thần nháy mắt ống kính, tinh quái.
[Tin mới là lạ, rõ là !]
[Hahaha!]
[Hay livestream đ.á.n.h bóng luôn cũng !]
[Lần ném xa cháy máy!]
Mưa đạn bay như bươm bướm.
“ , còn một bất ngờ . Cuối tuần sẽ tham gia một chương trình nổi tiếng.”
Tô Thần mỉm thần bí, giữ im lặng một nhịp mới chậm rãi: “Cụ thể là chương trình gì thì tạm giữ bí mật nhé. Đến lúc đó sẽ .”
Cả đám treo khẩu vị liền náo loạn, mưa đạn đoán già đoán non. Có đoán trúng, nhưng Tô Thần xác nhận.
…
Kết thúc livestream, Tô Thần cùng Lâm Vũ Manh về nhà.
Ăn cơm tối xong, dọn dẹp bát đũa đấy, Tô Thần tính ôm vợ xem phim rúc một lúc. Lâm Vũ Manh bảo tối nay về ký túc xá.
“Manh Manh, em nỡ để phòng gối chiếc ?” Tô Thần vòng tay ôm eo cô, cằm đặt lên đỉnh đầu, mặt mày tội nghiệp hết sức.
“Thần ca, em hứa với Mạn Mạn là mỗi tuần ở ký túc xá hai , thể nuốt lời. Anh thả em mà?” Lâm Vũ Manh dụi đầu cằm , nũng nịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-389-nhan-tam-ta-phong-khong-goi-chiec-a.html.]
“Không .” Tô Thần phũ phàng đáp.
“Thần ca~”
“Vậy ôm thêm nửa giờ.”
“Được , chịu luôn.”
Lâm Vũ Manh đành đồng ý, nhưng trong lòng ngọt như rót mật.
Hai ôm xem TV nửa tiếng, Tô Thần mới chịu buông.
“Ngoan nào, em đây.” Lâm Vũ Manh kiễng chân hôn lên môi , chạy cửa giày.
“Khoan , chậm thôi, kẻo ngã. Có cần đưa ?” Tô Thần hỏi.
“Thôi, gần xíu mà đưa gì.” Cô .
“Vậy đường cẩn thận.”
“Biết .”
Cô đáp một tiếng cửa.
Tô Thần tiu nghỉu tắt TV, lên phòng ngủ.
Trong phòng bộ máy tính cấu hình tối tân. Anh xuống bàn, cầm cuốn “Tính toán Tối hậu”, lật qua trang đ.á.n.h dấu gãy, thật nhanh.
Trong đầu lượt hiện lên những thông báo mức độ thuần thục.
Đọc xong lời bạt, Tô Thần đan mười ngón, xoay các khớp tay, bắt đầu gõ. Đầu ngón tay lao vun vút bàn phím.
Trên cửa sổ nền đen, những dòng code chi chít nhấp nhô theo tiếng lách cách.
Khoảnh khắc , ai : hình thái sơ khai của một trí năng công cộng đủ sức chấn động thế giới sẽ đời lâu nữa… ngay chiếc máy tính .
…
HY
Chớp mắt đến ngày Tô Thần tham gia chương trình.
Sáng sớm hôm , Đài Truyền hình Thiên Cao sắp xếp xe đón sân bay. Đồng hành còn đại diện tín—Đàm Chí.
“Đàm ca cũng ạ?” Trên xe, Tô Thần hỏi.
“Đương nhiên. Giờ xem như đại diện nhàn nhất công ty, chỉ phụ trách , mà việc của cũng ít.” Đàm Chí .
“Vậy thì quá. Lần đầu tham gia chương trình, kinh nghiệm, Đàm ca là yên tâm hơn.” Tô Thần nhếch môi.
“Với năng lực của thì khỏi lo. Cứ là chính .” Đàm Chí đưa cho một chai nước khoáng.
“Cảm ơn.”
Tô Thần mở nắp uống một ngụm, : “Đàm ca qua cho đại khái format chương trình . danh, nhưng xem.”
Đàm Chí gật đầu, giới thiệu cho Tô Thần về mấy vị khách mời thường trú, sơ lược nội dung chính sẽ .
Tô Thần chăm chú . Chẳng mấy chốc xe đến sân bay, hai bay thẳng tới Tương Tây.
Điểm dừng đầu tiên là tòa cao ốc “Thảo Nê Mã” nổi tiếng. Buổi chiều, đoàn xe rời trung tâm phồn hoa, men theo con đường nông thôn hướng về “Nhà Nấm”—ngôi làng sơn cước của Miêu ở Tương Tây.
Sơn thôn mướt mắt. Núi xanh trùng điệp, trời biếc, mây trắng bảng lảng; xa xa là dãy non xanh nối lớp, khói bếp vờn lên như lụa.
Đoàn xe làng phá vỡ sự tĩnh mịch; vài dân tò mò kéo xem. Vài đứa trẻ bướng bỉnh toan chạy góp vui, liền nhà giữ tay.
Vừa xuống xe, Tô Thần máy lia đến. Anh chẳng bận tâm. Bình thường livestream cũng mấy triệu xem, quen ống kính từ lâu.
“Không khí ở đây thật tuyệt!”
Anh hít sâu, cảm cái mát lành lẩn trong mùi cỏ cây. Từ đáy lòng, Tô Thần khẽ thốt lên.