Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 390 + 391 : Đánh chết không làm việc trần chúc
Cập nhật lúc: 2025-10-15 09:39:02
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dọc theo con đường nhỏ dẫn về làng, theo dấu vết mà tới “phòng cây nấm”.
Không ai đón; chắc là tổ chương trình cố ý sắp đặt. Trên đường tới, còn gọi cho “phòng cây nấm” đặt đồ ăn. Người phụ trách máy là Bành Sướng, trạc tuổi , nhưng giọng cũng nhận khách là ai.
Anh bước lên bậc thềm, đẩy cánh cửa gỗ. Trong sân chỉ vài thợ phim và nhân viên công tác, ngoài thấy ai.
“Người cả ? Đều ngủ trưa hả?”
Tô Thần hỏi.
“Gâu! Gâu!”
Tiếng ch.ó sủa đáng yêu vang lên. Một chú ch.ó ngốc nghếch mà dễ thương, cái đuôi ve vẩy, chạy tới mừng lạ.
Nhìn là thích ngay, Tô Thần thoáng nghĩ nên mua hai con ch.ó con về nuôi. Dù nhà rộng, hai ở đôi lúc vẫn quạnh. Lỡ khi Lâm Vũ Manh về ký túc xá, ở nhà còn ch.ó bầu bạn, đỡ cảnh một hiu quạnh.
“Em tên gì thế?”
Anh xuống, hai tay ôm lấy cái đầu tròn đáng yêu mà xoa nắn. Nụ tuấn lãng rạng rỡ gương mặt.
“Nó là Tiểu H!”
Giọng từ trong nhà vọng — Hà lão sư .
Tô Thần ngẩng lên dẫn chương trình nổi tiếng, mỉm dậy đón, chủ động đưa tay: “Hà lão sư, đầu gặp mặt, mong chỉ giáo!”
“Đại tài tử, ngờ hôm nay là . tham gia chương trình nào, thật vinh hạnh đấy!” Hà lão sư bắt tay, còn lễ phép ôm một cái.
“Được tham gia chương trình mới là vinh hạnh của . Những khác ạ?” Tô Thần hỏi.
Trên đường tới, Đàm Chí sơ: ngoài Hà lão sư còn một đầu bếp tay nghề cực là Hoàng lão sư, với hai nghệ sĩ trẻ nhưng yêu thích trong giới là Bành Sướng và Trương Tử Phong.
“Họ đang ngủ trưa lầu.” Hà lão sư , chỉ tay lên.
“Vậy cũng nghỉ một chút.”
Tô Thần , nhà thấy một chiếc ghế , mắt sáng lên, xách sân, đặt nắng xuống, uể oải vươn vai, bẻ cổ, ngáp một cái.
Dạo bận biên soạn chương trình, thật sự mệt. Nắng trưa ấm áp giữa mùa đông khiến dễ chịu vô cùng.
“Được đấy, hòa khí chương trình nhanh thật. cũng nghỉ chút, ai tới thì nhờ đón nhé!” Hà lão sư dặn.
“Không vấn đề, để lo.” Tô Thần lim dim đáp.
Hà lão sư . Cách đó xa, đạo diễn và vài nhân viên đều thầm phục: đầu lên sóng mà Tô Thần hề chút căng thẳng ống kính.
Phải địa điểm chương trình chọn đúng là an nhàn: gió nhè nhẹ, nắng nghiêng ấm áp. Tô Thần khép mắt chợp , nhanh lơ mơ.
“Có ai ?”
Một giọng khàn to khiến giật tỉnh. Nhìn cổng, thấy một đàn ông vẻ khiếu hài, nụ “tiện tiện” đặc trưng, nghênh ngang bước “phòng cây nấm”.
Dù mấy khi theo dõi giới giải trí, Tô Thần vẫn nhận .
Trần Chúc — nổi tiếng với một loạt tiểu phẩm hài, đó tham gia chương trình “Chạy Nam”. Nhờ tính hài hước và khả năng lố đúng lúc, mang tới cho khán giả vô tiếng , bản cũng đạt độ nổi tiếng cao.
“Chào , ở lầu ngủ trưa cả.” Tô Thần dậy chào.
“Cậu… là ai, trai hơn cả , thế là công bằng!”
Trần Chúc giả bộ sửng sốt, kêu to.
Tô Thần đực một nhịp.
“Ha ha… đùa đấy. Đại tài tử Tô Thần lừng danh, . Chào , chào .” Trần Chúc tươi tới, chủ động bắt tay.
“Thiên tài Chúc, ngưỡng mộ lâu. Danh bất hư truyền nhé!” Tô Thần , vỗ vai.
“Ôi dào, khen quá. Bảo thiên tài so nổi với . là fan ruột của đó, lát nhớ ký cho cái nhé!” Trần Chúc bông đùa.
“Được thôi, vấn đề.” Tô Thần bật gật đầu.
Nhìn cảnh , tổ đạo diễn buồn mừng rỡ: kỳ hai , rating chắc .
Dù cũng mới quen, hai trò chuyện xã giao vài câu, tạo thêm ít tiếng khí bắt đầu ngượng nghịu.
May mà Trần Chúc dày dạn, chụm tay loa bên miệng, ngửa mặt hét lên tầng : “Ngủ gì mà ngủ! Dậy nào!”
Tiếng vốn to, hậu kỳ “phòng cây nấm” tha hồ thêm hiệu ứng.
Trên lầu, Hoàng lão sư, Bành Sướng và Trương Tử Phong đang ngủ trưa đều gọi dậy, lục tục xuống nhà, mắt còn díp.
“Trần Chúc? Sao tới?”
Hoàng lão sư xuống hỏi.
“Ê , ý gì đấy? Không hoan nghênh ?” Trần Chúc bộ vui.
“Cậu tham ăn lắm, hoan nghênh gì. Lát nữa nhớ phụ việc nhé!” Hoàng lão sư .
“Làm việc á? Không . Lần du lịch, việc là bao giờ.” Trần Chúc nghiêm mặt lắc đầu.
“Chào Hoàng lão sư.” Tô Thần mỉm chào.
“ xem ‘Lang Gia Bảng’ của , thật là kịch . Không ngờ thật còn trai hơn trong phim, phong thái hồi trẻ đấy.” Hoàng lão sư ha hả khen.
Tô Thần đáp , chỉ .
Sau đó, Bành Sướng và Trương Tử Phong cũng xuống. Thấy Tô Thần, cả hai đều ngạc nhiên, vội tới chào.
Làm quen xong, Hoàng lão sư bắt đầu phân việc: tất cả xuống ao bắt cá.
“Bắt cá á? Không , . Các !” Trần Chúc lập tức lười biếng.
“Trần Hạ ca, chung , vui lắm.” Bành Sướng rủ.
“Không, đừng lừa . Lần tách bắp xong, về bẹp mấy ngày.” Trần Chúc lắc đầu như trống bỏi, lù lù chiếm luôn ghế của Tô Thần, tỉnh bơ: “Hôm nay đ.á.n.h c.h.ế.t cũng việc.”
Mọi thấy thế cũng thôi khuyên, cùng ao bắt cá.
Tô Thần và Bành Sướng xắn quần lội xuống, còn “ ” Trương Tử Phong thì bờ cổ vũ.
“Tô Thần ca, để em biểu diễn bắt cá cho xem.” Bành Sướng tự tin .
“Gọi là Tô Thần là . còn nhỏ hơn vài tuổi đấy.” Tô Thần .
“Thật á?” Bành Sướng tròn mắt.
Vì danh tiếng và tài hoa của Tô Thần, vô thức tưởng lớn tuổi hơn , ngờ nhỏ hơn.
Tô Thần gật đầu .
“Hê hê, . Xem em đây.”
Bành Sướng rực rỡ, cúi đầu rà soát mặt nước đục.
Rất nhanh, thấy một con cá lượn cách đó xa, bèn rón rén khom áp sát, bất thần chúi xuống, hai tay chộp một cái.
“Ha ha… thấy , thấy !”
Bành Sướng đắc ý reo.
ngay giây , con cá trong tay quẫy mạnh, vung đuôi thoát , rơi ‘tõm’ xuống ao mất hút.
Nụ môi Bành Sướng lập tức đông cứng.
Chương 390 – 2 : Chân chính bảo tàng nam thần
Đứng bên bờ, Trương Tử Phong tít mắt.
“Khụ khụ… , để !”
Bành Sướng ngượng ngùng , đang định tay nữa để gỡ gạc thể diện thì thấy Tô Thần bỗng khom . Bàn tay của như bóng mờ lướt xuống nước, năm ngón khép như vuốt sắt.
Khi nhấc tay khỏi mặt nước, trong tay kẹp một con cá trích to tổ chảng.
Bành Sướng và Trương Tử Phong đều sững .
“Oa, Tô Thần, ghê thật đấy!” Bành Sướng kêu lên.
“ chút công phu. Bắt cá thì dễ như trở bàn tay thôi.” Tô Thần nhếch môi , ném con cá về phía bờ. Từ cách gần mười mét, con cá rơi gọn ghẽ chiếc trúc lâu đặt bên bờ, chuẩn đến mức lệch một li.
Màn tay khiến cả hai thêm ngây .
Đôi mắt của Trương Tử Phong trợn tròn, ngẩn ngơ con cá đang quẫy trong trúc lâu, miệng khẽ mở —trông đáng yêu vô cùng.
“Sao thế, đần gì? Không bắt cá ? Có cần Hải Vương tay , đảm bảo gọn trong một nốt nhạc.” Trần Chúc từ cầu thang phòng nấm xuống, khàn giọng quát vui.
“Trần Hạ ca, mau đây!” Bành Sướng phấn khích vẫy gọi.
“A ha ha ha… Bắt xong chứ gì? Xem mời Hải Vương xuất mã là .” Trần Chúc đắc ý lớn, xắn tay áo.
tiếng của nhanh chóng tắt ngấm, hai mắt trừng to, chằm chằm về phía ao cá như thể tin nổi.
Chỉ thấy Tô Thần tay nhanh như điện, thản nhiên vớt cá lên từng con một, từ xa thả thẳng trúc lâu.
Ba đều c.h.ế.t lặng.
“Đủ , Thần ca, thế là quá đủ, đừng bắt nữa!” Lấy tinh thần, Bành Sướng vội vàng can, xưng hô cũng đổi thành “Thần ca” lúc nào —bởi chiêu khiến phục sát đất.
Tô Thần gật đầu .
Lên bờ, Bành Sướng xung phong gánh trúc lâu, cùng về phòng nấm.
Đi ngang Trần Chúc, vẫn đờ như tượng.
“Đi thôi, hôm nay chẳng tới lượt Hải Vương .” Tô Thần , vỗ vai Trần Chúc.
“Trời ơi, Tô Thần, là gì ? Long Trảo Công bắt cá ? Đẹp trai quá mức luôn!” Trần Chúc lúc mới bừng tỉnh, vội vã chạy theo, kích động ầm ĩ.
“Không gì, chỉ học qua chút quyền cước.” Tô Thần khiêm tốn đáp.
“ học , dạy , dạy với!” Trần Chúc nôn nóng năn nỉ.
“Cả nữa, cũng học.” Bành Sướng giơ tay hưởng ứng.
Muội Trương Tử Phong , chỉ lặng lẽ giơ bàn tay nhỏ, đôi mắt sáng long lanh Tô Thần.
Cả nhóm rộn ràng, thắng lợi trở về.
“Nhanh thế về , bắt mấy con?”
Hà lão sư bước , nhón chân trúc lâu lưng Bành Sướng, liền kêu lên: “Oa, nhiều thế? Các em giỏi thật đấy!”
“Tất cả là Thần ca bắt. Thầy thấy cảnh tượng —ảnh ‘vù’ một cái là một con, ‘vù’ thêm cái nữa là thả gọn trúc lâu…” Bành Sướng phấn khích khoa tay múa chân, miệng như s.ú.n.g b.ắ.n liên thanh.
Hà lão sư còn mơ hồ, chỉ vỗ vai , cắt lời: “Khiêng cá . Hỏi Hoàng lão sư xem nên chế biến thế nào.”
Bành Sướng gật đầu, cõng trúc lâu phòng. Chẳng mấy chốc, bên trong vang lên tiếng to, giải thích rổn rảng với Hoàng lão sư.
“Hoàng lão sư, cần giúp gì ? Tay nghề bếp núc của cũng .” Tô Thần , với đang bận rộn bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-390-391-danh-chet-khong-lam-viec-tran-chuc.html.]
“Không cần, em là khách, chẳng gì. Chờ ăn thôi.” Hoàng lão sư lắc đầu.
“Ôi quá, khỏi việc.” Trần Chúc theo , vui vẻ reo.
“Trần Chúc, phụ g.i.ế.c hai con cá . Lát nữa cá sốt chua ngọt.” Hoàng lão sư sang dặn.
Nụ mặt Trần Chúc khựng , méo xệch: “Ơ… bảo cần gì ? Tô Thần là khách, cũng là khách mà!”
“Em đến thứ hai , khách khứa gì nữa. Nhanh lên.” Hoàng lão sư giục.
Cãi , Trần Chúc đành ngoan ngoãn xắn tay .
lúc , phòng nấm đón thêm khách mới: Lục Hàn—một tiểu sinh lưu lượng đang hot, cùng đạo diễn của bộ phim mà sắp đóng vai chính.
Hai nhà, chào hỏi Hoàng lão sư, quen với .
Trần Chúc và Lục Hàn là bạn cũ, liền kề vai sát cánh g.i.ế.c cá, rôm rả.
Rảnh rỗi, Tô Thần qua xem Hoàng lão sư nấu nướng.
“Nếm thử ?” Hoàng lão sư gắp cho Tô Thần một miếng rau xào thịt.
Tô Thần đón đũa, ăn xong thì thật thà : “Muối nêm mạnh tay, ớt ít, vị cay tới.”
Câu dứt, cả phòng—kể cả Hoàng lão sư—đều đầy kinh ngạc.
Từ ngày chương trình phát sóng, bao nhiêu khách quý đến đây, đây là đầu khen lấy lệ mà thẳng như .
Hoàng lão sư cũng sững một lúc.
“Xin , miệng khó tính. Thật cũng ngon .” Tô Thần chợt nhận lỡ lời, vội , định xoa dịu khí.
Không trách : với vị giác đặc biệt, gần như soi kỹ từng tầng hương vị; lắm lúc buột miệng là chuyện thường.
“Để nếm .” Hoàng lão sư gắp miếng nữa, chậm rãi nhấm nháp, nhíu mày gật đầu: “ như em .”
Mọi càng sửng sốt—chẳng lẽ Hoàng lão sư đang cố ý nể mặt Tô Thần?
“Được đấy, Tô Thần. Xem tay nghề bếp núc của em cũng khá. Lại đây, thử một món.” Hoàng lão sư , đưa chảo cho .
Tô Thần từ chối. Cầm lấy chảo, lật xào thuần thục, động tác chín chắn đến mức như một đầu bếp ở bếp nửa đời .
Rất nhanh, một đĩa rau xào thịt dân dã mà khiến nuốt nước bọt lò.
“Để nếm!”
HY
Đang thòm thèm, Trần Chúc lập tức phi tới, chộp đũa gắp một miếng. Vừa nhai xong, mắt sáng rực, lúng búng khen: “Ngon! Trời ơi, ngon quá mức!”
Những khác cũng tò mò lắm, nhưng vì giữ hình tượng, vẫn ráng nhịn.
“Làm gì đấy!” Hà lão sư vui, chặn Trần Chúc . Thầy sang Bành Sướng: “Bành Bành, lôi cái ông ăn vụng ngoài. Cho mấy đứa nhỏ ăn cơm , là món chẳng lên bàn.”
Cả phòng bật .
“Hì hì… Biết ạ.” Bành Sướng nhận lệnh, kéo Trần Chúc ngoài.
Tô Thần tiếp tục xuống tay món thứ hai.
Không bao lâu, từng đĩa thức ăn nóng hổi, đủ sắc—hương—vị lượt bưng . Mùi thơm lan khắp phòng, khiến ai nấy nuốt nước bọt liên hồi, khó mà kiềm lòng.
“Không ngờ Tô Thần còn trẻ mà tay nghề hơn cả nhiều.”
Hoàng lão sư đầy kinh ngạc, như đúc kết: “Quả đúng như mạng đồn—em là bảo tàng nam thần hàng thật giá thật.”
“Thầy quá lời .”
Tô Thần chỉ mỉm khiêm tốn.
Chương 391 : Chân chính bảo tàng nam thần
Đứng bên bờ, Trương Tử Phong tít mắt.
“Khụ khụ… , để !”
Bành Sướng ngượng ngùng , đang định tay nữa để gỡ gạc thể diện thì thấy Tô Thần bỗng khom . Bàn tay của như bóng mờ lướt xuống nước, năm ngón khép như vuốt sắt.
Khi nhấc tay khỏi mặt nước, trong tay kẹp một con cá trích to tổ chảng.
Bành Sướng và Trương Tử Phong đều sững .
“Oa, Tô Thần, ghê thật đấy!” Bành Sướng kêu lên.
“ chút công phu. Bắt cá thì dễ như trở bàn tay thôi.” Tô Thần nhếch môi , ném con cá về phía bờ. Từ cách gần mười mét, con cá rơi gọn ghẽ chiếc trúc lâu đặt bên bờ, chuẩn đến mức lệch một li.
Màn tay khiến cả hai thêm ngây .
Đôi mắt của Trương Tử Phong trợn tròn, ngẩn ngơ con cá đang quẫy trong trúc lâu, miệng khẽ mở —trông đáng yêu vô cùng.
“Sao thế, đần gì? Không bắt cá ? Có cần Hải Vương tay , đảm bảo gọn trong một nốt nhạc.” Trần Chúc từ cầu thang phòng nấm xuống, khàn giọng quát vui.
“Trần Hạ ca, mau đây!” Bành Sướng phấn khích vẫy gọi.
“A ha ha ha… Bắt xong chứ gì? Xem mời Hải Vương xuất mã là .” Trần Chúc đắc ý lớn, xắn tay áo.
tiếng của nhanh chóng tắt ngấm, hai mắt trừng to, chằm chằm về phía ao cá như thể tin nổi.
Chỉ thấy Tô Thần tay nhanh như điện, thản nhiên vớt cá lên từng con một, từ xa thả thẳng trúc lâu.
Ba đều c.h.ế.t lặng.
“Đủ , Thần ca, thế là quá đủ, đừng bắt nữa!” Lấy tinh thần, Bành Sướng vội vàng can, xưng hô cũng đổi thành “Thần ca” lúc nào —bởi chiêu khiến phục sát đất.
Tô Thần gật đầu .
Lên bờ, Bành Sướng xung phong gánh trúc lâu, cùng về phòng nấm.
Đi ngang Trần Chúc, vẫn đờ như tượng.
“Đi thôi, hôm nay chẳng tới lượt Hải Vương .” Tô Thần , vỗ vai Trần Chúc.
“Trời ơi, Tô Thần, là gì ? Long Trảo Công bắt cá ? Đẹp trai quá mức luôn!” Trần Chúc lúc mới bừng tỉnh, vội vã chạy theo, kích động ầm ĩ.
“Không gì, chỉ học qua chút quyền cước.” Tô Thần khiêm tốn đáp.
“ học , dạy , dạy với!” Trần Chúc nôn nóng năn nỉ.
“Cả nữa, cũng học.” Bành Sướng giơ tay hưởng ứng.
Muội Trương Tử Phong , chỉ lặng lẽ giơ bàn tay nhỏ, đôi mắt sáng long lanh Tô Thần.
Cả nhóm rộn ràng, thắng lợi trở về.
“Nhanh thế về , bắt mấy con?”
Hà lão sư bước , nhón chân trúc lâu lưng Bành Sướng, liền kêu lên: “Oa, nhiều thế? Các em giỏi thật đấy!”
“Tất cả là Thần ca bắt. Thầy thấy cảnh tượng —ảnh ‘vù’ một cái là một con, ‘vù’ thêm cái nữa là thả gọn trúc lâu…” Bành Sướng phấn khích khoa tay múa chân, miệng như s.ú.n.g b.ắ.n liên thanh.
Hà lão sư còn mơ hồ, chỉ vỗ vai , cắt lời: “Khiêng cá . Hỏi Hoàng lão sư xem nên chế biến thế nào.”
Bành Sướng gật đầu, cõng trúc lâu phòng. Chẳng mấy chốc, bên trong vang lên tiếng to, giải thích rổn rảng với Hoàng lão sư.
“Hoàng lão sư, cần giúp gì ? Tay nghề bếp núc của cũng .” Tô Thần , với đang bận rộn bếp.
“Không cần, em là khách, chẳng gì. Chờ ăn thôi.” Hoàng lão sư lắc đầu.
“Ôi quá, khỏi việc.” Trần Chúc theo , vui vẻ reo.
“Trần Chúc, phụ g.i.ế.c hai con cá . Lát nữa cá sốt chua ngọt.” Hoàng lão sư sang dặn.
Nụ mặt Trần Chúc khựng , méo xệch: “Ơ… bảo cần gì ? Tô Thần là khách, cũng là khách mà!”
“Em đến thứ hai , khách khứa gì nữa. Nhanh lên.” Hoàng lão sư giục.
Cãi , Trần Chúc đành ngoan ngoãn xắn tay .
lúc , phòng nấm đón thêm khách mới: Lục Hàn—một tiểu sinh lưu lượng đang hot, cùng đạo diễn của bộ phim mà sắp đóng vai chính.
Hai nhà, chào hỏi Hoàng lão sư, quen với .
Trần Chúc và Lục Hàn là bạn cũ, liền kề vai sát cánh g.i.ế.c cá, rôm rả.
Rảnh rỗi, Tô Thần qua xem Hoàng lão sư nấu nướng.
“Nếm thử ?” Hoàng lão sư gắp cho Tô Thần một miếng rau xào thịt.
Tô Thần đón đũa, ăn xong thì thật thà : “Muối nêm mạnh tay, ớt ít, vị cay tới.”
Câu dứt, cả phòng—kể cả Hoàng lão sư—đều đầy kinh ngạc.
Từ ngày chương trình phát sóng, bao nhiêu khách quý đến đây, đây là đầu khen lấy lệ mà thẳng như .
Hoàng lão sư cũng sững một lúc.
“Xin , miệng khó tính. Thật cũng ngon .” Tô Thần chợt nhận lỡ lời, vội , định xoa dịu khí.
Không trách : với vị giác đặc biệt, gần như soi kỹ từng tầng hương vị; lắm lúc buột miệng là chuyện thường.
“Để nếm .” Hoàng lão sư gắp miếng nữa, chậm rãi nhấm nháp, nhíu mày gật đầu: “ như em .”
Mọi càng sửng sốt—chẳng lẽ Hoàng lão sư đang cố ý nể mặt Tô Thần?
“Được đấy, Tô Thần. Xem tay nghề bếp núc của em cũng khá. Lại đây, thử một món.” Hoàng lão sư , đưa chảo cho .
Tô Thần từ chối. Cầm lấy chảo, lật xào thuần thục, động tác chín chắn đến mức như một đầu bếp ở bếp nửa đời .
Rất nhanh, một đĩa rau xào thịt dân dã mà khiến nuốt nước bọt lò.
“Để nếm!”
Đang thòm thèm, Trần Chúc lập tức phi tới, chộp đũa gắp một miếng. Vừa nhai xong, mắt sáng rực, lúng búng khen: “Ngon! Trời ơi, ngon quá mức!”
Những khác cũng tò mò lắm, nhưng vì giữ hình tượng, vẫn ráng nhịn.
“Làm gì đấy!” Hà lão sư vui, chặn Trần Chúc . Thầy sang Bành Sướng: “Bành Bành, lôi cái ông ăn vụng ngoài. Cho mấy đứa nhỏ ăn cơm , là món chẳng lên bàn.”
Cả phòng bật .
“Hì hì… Biết ạ.” Bành Sướng nhận lệnh, kéo Trần Chúc ngoài.
Tô Thần tiếp tục xuống tay món thứ hai.
Không bao lâu, từng đĩa thức ăn nóng hổi, đủ sắc—hương—vị lượt bưng . Mùi thơm lan khắp phòng, khiến ai nấy nuốt nước bọt liên hồi, khó mà kiềm lòng.
“Không ngờ Tô Thần còn trẻ mà tay nghề hơn cả nhiều.”
Hoàng lão sư đầy kinh ngạc, như đúc kết: “Quả đúng như mạng đồn—em là bảo tàng nam thần hàng thật giá thật.”
“Thầy quá lời .”
Tô Thần chỉ mỉm khiêm tốn.