Giữa ánh mắt ngạc nhiên của , Tô Thần lấy từ túi bộ ngân châm, bắt đầu châm cứu cho con Lông Vàng.
Kinh mạch của ch.ó khác . Đây là đầu tiên Tô Thần châm cứu cho chó, nhưng với , chuyện thành vấn đề.
Chân khí ôn hòa theo mũi kim mà dẫn cơ thể Lông Vàng, định thương thế, thúc đẩy vết thương khép .
Thời gian nhỏ giọt trôi qua.
Mọi xung quanh trợn tròn mắt , ai dám thở mạnh, sợ phân tâm.
Chủ của Lông Vàng nắm chặt hai tay, mắt đỏ hoe, căng thẳng.
Cuối cùng, tai Lông Vàng khẽ giật. Nó chậm rãi mở mắt.
“Vượng Tài! Vượng Tài! Ha ha… ! Không , quá!”
Người đàn ông năng lộn xộn, nhào tới ôm Lông Vàng.
Lông Vàng yếu ớt rên ư ử, thè chiếc lưỡi dài l.i.ế.m đầy nước bọt lên má chủ.
“Anh đừng kích động quá, nó vẫn còn nặng lắm.” Tô Thần nhắc.
“Ừ, ừ.”
Người đàn ông vội buông Lông Vàng , thẳng, cúi thật sâu Tô Thần: “Cảm ơn… thật sự cảm ơn .”
“Không cần . chỉ kính trọng tình cảm giữa và nó.” Tô Thần mỉm , gỡ từng chiếc ngân châm Lông Vàng, xoa đầu nó.
HY
Trong loài ch.ó cảnh, Lông Vàng thuộc dạng khá lanh. Hình như nó cũng ai cứu , liền “uông uông” hai tiếng, đầu cọ cọ lòng bàn tay Tô Thần.
[Giải tỏa kỹ năng đặc thù tuần thú thuật]
Một dòng thông báo bỗng hiện lên trong đầu.
Tô Thần lập tức tập trung kiểm tra:
Tuần thú thuật: Kỹ năng đặc thù. Kỹ năng giúp túc chủ sự tương tác với sinh lực bẩm sinh của sủng vật, khiến chúng dễ thuần phục hơn.
Bất ngờ nhận “quà”, lòng Tô Thần phơi phới.
Không ngờ thuận tay việc nhận về phần thưởng nhỏ.
“ , ân nhân, là Lê Dũng. Còn tên gì?” Người đàn ông hỏi.
“Tô Thần.” Anh đáp.
“Ân nhân thật lợi hại! đầu thấy châm cứu cho ch.ó mà y thuật còn giỏi như .” Lê Dũng giơ ngón cái khen.
“Tất cả đều về một mối thôi.” Tô Thần , tò mò: “Nói , rốt cuộc vì nó nặng thế?”
Sắc mặt Lê Dũng thoáng giận, mắt đỏ lên: “Hồi nãy dắt Vượng Tài dạo thì tên mất dạy phóng xe máy vọt . Vượng Tài liều cứu .”
“Kẻ gây họa ?” Một cô gái nhịn hỏi.
“Hắn bỏ chạy. Chờ lo cho Vượng Tài xong sẽ lập tức báo án, nhất định tìm .” Lê Dũng nghiến răng.
“Sao loại như thế chứ, quá đáng thật.” Cô gái nhíu mày bực bội.
Những khác cũng bừng bừng phẫn nộ.
“Vượng Tài theo từ nhỏ tới giờ, sắp tám năm . lập trình viên, bình thường ít bạn bè, bạn gái thì càng . Vượng Tài là bạn duy nhất của . Nếu nó vì cứu mà c.h.ế.t, …” Lê Dũng đến đây thì mắt đỏ hoe, sang Tô Thần: “Ân nhân, cảm ơn cho . Hay cho tài khoản, chuyển ít tiền cảm tạ?”
Chưa kịp để Tô Thần trả lời, cuống quýt xua tay: “Ân nhân đừng hiểu lầm. ý gì khác. Chỉ là ít giao tiếp, gặp tình huống nên…”
“Tiền thì cần. nhận thù lao .” Tô Thần lắc đầu .
Không chỉ Lê Dũng mà những quanh đó cũng đầy vẻ khó hiểu.
“Thù lao chính là và Vượng Tài cho thấy sợi dây gắn bó chân thành giữa và sủng vật.” Tô Thần mỉm giải thích.
“ mà…”
Lê Dũng ngập ngừng, vẫn thấy cần bày tỏ gì đó.
“Anh thể mời một bữa cơm!” Ngũ Nhã gợi ý.
Mắt Lê Dũng sáng lên. Anh đưa mắt hỏi ý Tô Thần.
“Ăn cơm thì .” Tô Thần gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-414-ky-nang-dac-thu-tuan-thu-thuat.html.]
“Vậy cùng nhé, mời.” Lê Dũng mời luôn cả nhóm.
Vài cô gái nhảy cẫng reo. Ngũ Nhã cũng gật đầu nhận lời.
“Thế chờ một lát, để đưa Vượng Tài tới bệnh viện .” Nói xong, Lê Dũng nhẹ nhàng bế Vượng Tài, vội vã cửa.
Mọi trò chuyện trong cửa hàng thú cưng, chờ Lê Dũng .
“Cái Nồi, đưa tay cho !” Tô Thần sofa, cúi , vươn tay với Cái Nồi.
Cái Nồi nghiêng đầu, đôi mắt cún con ngơ ngác.
“Phì!”
Lâm Vũ Manh cùng mấy cô gái bật cảnh tượng đó.
“Con Cái Nồi đần quá.” Tô Thần ngượng.
“Thần ca, huấn luyện dễ .” Lâm Vũ Manh trêu.
“Đừng coi thường, huấn ch.ó cũng giỏi lắm đấy. Chẳng qua Cái Nồi đần!” Tô Thần nghiêm giọng đùa.
Đám nữ hài rộ, rõ là tin.
“Cái Nồi, đưa tay.”
“Đừng bộ đáng yêu, chìa vuốt .”
Tô Thần lệnh thêm nữa. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Vũ Manh và , Cái Nồi chìa móng đặt lên tay Tô Thần.
“Một cái khác.” Anh tiếp.
Cái Nồi đổi sang chân còn .
“Thấy ?” Tô Thần nhướn mày, đắc ý với nhóm của Lâm Vũ Manh.
“Giỏi thật.”
Lâm Vũ Manh tròn mắt, mắt hạnh sáng rỡ. Cô học theo, đưa tay: “Chậu Nhỏ, tay nào, tay nào!”
Chậu Nhỏ chẳng phản ứng, chỉ chạy tới cọ đầu Cái Nồi.
Không cam lòng, cô thử thêm mấy , vẫn vô hiệu.
Trong khi đó, Cái Nồi sự chỉ huy của Tô Thần học xong xuống, xoay vòng tại chỗ và vài mệnh lệnh đơn giản khác.
“Thần ca, thế?” Lâm Vũ Manh tin nổi.
Mấy cô gái, kể cả quản lý cửa hàng là Ngũ Nhã, cũng mà sững sờ.
“Có lẽ… vì trai?” Tô Thần nhếch môi .
Lâm Vũ Manh trừng mắt lườm yêu.
Mấy cô gái khác thì che miệng trộm.
“Nói nghiêm túc, chiêu của Tô Thần hiệu quả thật. gặp nhiều huấn luyện viên ch.ó giỏi , nhưng dạy mà nhanh như thế thì .” Ngũ Nhã nhận xét.
“Hay là Cái Nồi thông minh hơn, còn Chậu Nhỏ thì… đần?” Lâm Vũ Manh nghi hoặc.
“Xin nhé, hai đứa là ‘chị em ruột’ đấy!” Tô Thần phì , vẫy tay: “Chậu Nhỏ, đây.”
Chậu Nhỏ tiếng, nghiêng đầu , nhưng nhúc nhích.
“Lại đây.” Tô Thần gọi thêm.
Chậu Nhỏ chậm rãi bước tới, chân .
Tô Thần đưa tay xoa nhẹ đầu nó, hạ lệnh: “Ngồi xuống!”
“Gâu!”
Chậu Nhỏ kêu một tiếng, ngoan ngoãn thụp.
Cảnh đó khiến tròn mắt thêm nữa.
Hiếu kỳ, Lâm Vũ Manh nắm lấy bàn tay Tô Thần, lật qua lật , xem kỹ lòng bàn tay, mu bàn tay.
Vẫn chẳng phát hiện gì “thần kỳ”. Vậy mà đến lượt , việc huấn luyện dễ như trở bàn tay?