Tô Thần nấu bữa tối xong, gọi Lâm Vũ Manh xuống ăn.
"Thần ca, Tiểu Manh thật sự thông minh, khả năng học của nó mạnh lắm." Lâm Vũ Manh bưng món lên bàn hào hứng .
"Manh Manh, chuyện liên quan đến Tiểu Manh chỉ với em . Đừng kể ngoài." Tô Thần mỉm dặn.
"Vâng, em . Em chắc chắn sẽ ." Lâm Vũ Manh trịnh trọng gật đầu.
Cho cái nồi và chậu nhỏ ăn xong, hai bàn, thong thả thưởng thức bữa tối.
" , lúc rảnh em chịu khó trò chuyện với nó. Bây giờ nó vẫn ở giai đoạn ban đầu, thể tự lên mạng để ‘nuốt’ kho tri thức khổng lồ , tạm thời chỉ thể hấp thu thông tin từ bên ngoài." Tô Thần gắp cho cô ít đồ ăn, .
"Em ." Lâm Vũ Manh đáp.
Ăn uống no nê, hai dắt cái nồi và chậu nhỏ ngoài, chạy bộ dạo quanh công viên gần khu cư xá.
Hơn một tháng qua, tay huấn luyện của Tô Thần, cái nồi và chậu nhỏ trở nên cực kỳ lanh lợi, ngoan ngoãn. Bảo hướng đông là tuyệt đối rẽ tây.
Đêm tháng Năm ở Ma Đô lành lạnh, khí dễ chịu.
HY
Khu vực dân cư, nhà nuôi ch.ó nhiều, đủ cỡ lớn nhỏ. Giờ dắt ch.ó dạo cũng ít.
Cái nồi, chậu nhỏ xuất hiện thu hút ánh . Dáng dấp đáng yêu của hai con củi nhỏ khiến ai trông cũng thấy thiện cảm.
Nhất là lũ trẻ con, cứ ríu rít chạy theo đòi gần.
cái nồi, chậu nhỏ lanh, né trái né , để tụi nhỏ chạm .
lúc , một tràng tiếng ch.ó sủa hung hăng vang lên.
Đám trẻ đầu : một con ch.ó ngao lông lá rậm rì, dáng dấp dữ tợn đang tiến . Chúng sợ hãi la lên, vội chạy né.
Chó ngao gườm gườm cái nồi, chậu nhỏ, từng bước áp sát.
Cuối mùa xuân, nhiều ch.ó đực đang kỳ động dục. Con ch.ó ngao hiển nhiên cũng , mà cái nồi, chậu nhỏ đều là cái — rõ ràng nó “nhắm”.
Lẽ giống ch.ó to như thế chủ nắm chặt dây, nhưng sợi dây dắt kéo lê đất, chủ nhân xem chừng buông tay.
"Thần ca!" Lâm Vũ Manh hoảng hốt Tô Thần.
"Đừng sợ, xem tụi nó xử lý." Tô Thần bí ẩn.
"Gâu! Gâu!"
Đối mặt con ch.ó ngao to gấp mấy , cái nồi, chậu nhỏ tuy sờ sợ nhưng vẫn lùi. Chúng lấy hết can đảm sủa vang đáp .
"Con trông hung quá!"
"Hai con củi nhỏ xong . Này sợ hả, mau đuổi con ngao chứ!"
"Chó nhà ai mà dữ dằn , dắt cho cẩn thận lỡ c.ắ.n trẻ thì ?"
Quanh đó xem xì xào, ai cũng xót cái nồi, chậu nhỏ, nhưng đều ngại uy thế con ngao nên dám xông .
Chó ngao thấy hai con nhỏ dám phản kháng thì nổi giận, sủa vang.
"Gâu! Gâu!!"
Cái nồi, chậu nhỏ vẫn yên.
Chó ngao bực tức, lao vụt tới, há miệng đầy răng táp lấy cái nồi.
Bọn trẻ sợ quá che mắt dám .
Cái nồi lách né gọn, ngoạm một phát bàn chân ch.ó ngao.
Những ngày gần đây, khi huấn luyện cái nồi, chậu nhỏ, Tô Thần thường truyền một ít chân khí để cường hóa thể hai con.
Đừng dáng chúng ngốc nghếch đáng yêu, chứ tốc độ và sức mạnh giờ chẳng kém ch.ó thường.
Cùng lúc, chậu nhỏ vòng lưng ch.ó ngao, bật c.ắ.n mạnh đuôi.
"Ngao—!"
Chó ngao ngửa cổ tru đau, quẫy đuôi loạn xạ, đồng thời chúi xuống định c.ắ.n cái nồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-417-cai-noi-chau-nho-chien-cho-ngao.html.]
cái nồi khôn, nắm chuẩn tinh túy “đánh du kích”: đòn xong là thoái ngay.
Cứ thế, cái nồi và chậu nhỏ phối hợp nhịp nhàng, dựa ưu thế tốc độ để né đòn phản kích. Con ch.ó ngao tuy uy mãnh hung tợn nhưng liên tục kêu rên vì đòn cắn.
"Đây mà là củi ?"
"Chó con lợi hại ghê, chắc huấn luyện !"
"Chiến thuật vòng vo bài bản quá, như thành tinh ."
"Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt."
Đám vây xem kinh ngạc thôi.
"Tiểu cún ơi cố lên!" Một bầy trẻ con thấy cái nồi, chậu nhỏ lợi hại thì yên tâm, nhảy hò reo cổ vũ.
Lúc , một đàn ông trung niên đầu hói thở hồng hộc chạy tới. Thấy con ch.ó ngao đắt tiền của hai con ch.ó con c.ắ.n cho kêu trời, ông sững một lúc gắt ầm lên:
"Hai con củi khuyển của ai, bảo dắt ngay! Có ch.ó ngao của đắt cỡ nào ? Các đền nổi !"
Mọi đồng loạt sang.
"Thế còn để con ch.ó dữ thế sổng khỏi tay, lỡ c.ắ.n trẻ con thì ai chịu?" Một phụ quát.
" đó, quá đáng!"
"Cho nó c.ắ.n c.h.ế.t cho chừa!"
"…"
Đám đông phẫn nộ.
"Các … các dám với kiểu đó ? Biết là ai ?" Gã đàn ông tức tối gào.
"Biết chẳng quan trọng. Có giỏi thì gọi công an. Xem ai đúng." Có lạnh giọng đáp.
Ở chốn , chẳng ai tự nhận là chút chỗ dựa.
Lúc , cái nồi và chậu nhỏ c.ắ.n cho con ch.ó ngao bẹp, rên rỉ cầu tha. Bộ lông rậm thiếu mấy mảng, loang lổ vệt máu.
Hai “bé” giống hệt hai vị tướng thắng trận, đuôi ve vẩy chạy về mặt Tô Thần và Lâm Vũ Manh, ngửa đầu “uông uông” khoe công.
"Ngoan, giỏi lắm!"
Lâm Vũ Manh mỉm , xuống xoa đầu cái nồi và chậu nhỏ thưởng cho chúng.
"Hóa là ch.ó của . Chó của c.ắ.n ch.ó ngao của nông nỗi , tính ? Nói cho , đây là ch.ó ngao Tây Tạng thuần chủng, hơn mấy chục vạn đấy!" Gã đàn ông chỉ thẳng Tô Thần quát.
"Chó ngao Tây Tạng thuần chủng? Mấy chục vạn? thấy mua hàng giả . Không thì đ.á.n.h nổi hai con củi nhỏ?" Tô Thần hỏi.
Gã đàn ông nghệt , nhất thời cãi .
Nếu tận mắt chứng kiến, chính gã cũng chẳng tin con ch.ó ngao mấy chục vạn thua hai con ch.ó con.
" mặc kệ! Dù bồi thường. đòi nhiều: tiền chữa trị, năm vạn!" Gã giơ năm ngón tay.
"Tránh cho mát." Tô Thần xua tay.
"Anh—!"
Thấy hai toan rời , gã vội chìa tay chặn : "Không đền thì đừng hòng !"
"Gâu! Gâu!!"
Cái nồi và chậu nhỏ lập tức xông lên, hai bên quát gắt.
Nhớ cảnh nãy, gã đàn ông chột , lùi vội mấy bước, dám “lấy ch.ó dọa” nữa.
"Về trông ch.ó cho cẩn thận."
Tô Thần liếc gã một cái cùng Lâm Vũ Manh dắt cái nồi, chậu nhỏ chạy tiếp.
"Thần ca, huấn luyện cái nồi với chậu nhỏ lợi hại như từ bao giờ thế? Lúc nãy em ngẩn luôn." Lâm Vũ Manh .
"Lợi hại chứ. Sau chúng thể bảo vệ em." Tô Thần khẽ đáp.