Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 421: Ngươi đây là dạy hư học sinh

Cập nhật lúc: 2025-10-16 01:45:45
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bố cục căn phòng theo kiểu phòng khách: vây quanh bốn phía, giữa là bàn bày đủ loại điểm tâm, hạt khô, kèm một bộ dụng cụ pha .

Lạc Âm là yêu văn hóa cổ chính hiệu. Cô chỉ đàn tranh mà tay nghề pha cũng cực kỳ thành thạo. Mặc Hán phục, đôi tay trắng mịn thoăn thoắt pha , cử chỉ ung dung vặn, trông chẳng khác gì một tiểu thư khuê các đời xưa.

Hương lan tỏa khắp phòng, khiến ai nấy chuyện trò vô thức hít hà.

Lạc Âm lượt rót cho mỗi một chén nóng.

Nước trong ngần óng ánh như màu kim, hương ngát dịu, chỉ thôi là một thú thưởng ngoạn.

“Tất cả nếm thử . Đây là Kim Tuấn Mi thượng hạng bạn tặng. Thêm tay pha của Lạc Âm nữa, đảm bảo nhất tuyệt!” Trương Gia Bình , nâng chén nhấp một ngụm, tắc lưỡi khen lấy khen để, mặt mày đầy vẻ hưởng thụ.

Mọi cũng tò mò, vội bưng chén lên thưởng thức.

“Trà thơm quá, chị Lạc Âm, chị giỏi thật đấy.” Lâm Vũ Manh Lạc Âm đầy sùng bái.

“Nhà chị ai cũng mê , chị học pha từ nhỏ. Manh Manh nếu thích, rảnh cứ qua tiệm đàn tìm chị, chị dạy em cách pha. Lúc đó em nấu cho Tô Thần uống.” Lạc Âm mỉm .

“Vâng !”

Lâm Vũ Manh liên tục gật đầu.

ngon.” Tô Thần thấy đầu lưỡi thoang thoảng vị cam, cổ họng và hàm răng còn đọng hương, cũng kìm gật đầu khen.

“Trà thấm , chi bằng chính đề chứ?”

Một đàn ông lên tiếng .

“Được, ai lên ?” Người khác hỏi.

“Hôm nay Tô Thần và bạn gái đầu tham gia buổi giao lưu của chúng , để hai bạn mở màn bằng ‘Phượng Cầu Hoàng’. Chúng trực tiếp để cảm nhận sức hấp dẫn của khúc .” Trương Gia Bình đề nghị.

“Chuẩn đấy.”

“Trương lão . Tô Thần, hai bạn đ.á.n.h trận mở màn !”

“Hôm nay tới thật đúng dịp. Nghe thật diễn ‘Phượng Cầu Hoàng’ mà lỡ thì tiếc lắm.”

“Tán thành, tán thành!”

Tiếng hưởng ứng dồn dập.

“Tô Thần, Manh Manh, hai em cứ thoải mái bộc lộ tài năng nhé!” Lạc Âm khẽ động viên.

Lâm Vũ Manh căng thẳng, liếc Tô Thần. Cô cứ tưởng đến cho vui, ngờ diễn tấu.

“Thịnh tình khó chối, đành chịu thôi.” Tô Thần nhún vai , dậy: “Nhạc cụ vẫn còn để xe, lấy.”

Nói xong, và Lâm Vũ Manh cùng ngoài.

Vừa cầm nhạc cụ , ở hành lang đối diện, hai chạm mặt một quen—chính là ông chủ lâu , đồng thời là Hội trưởng Hội Thư pháp Ma Đô: Nhan Tu.

Ông lão vẫn như cũ, ăn vận xuề xòa, chẳng hề toát lên phong phạm của một đại gia thư pháp.

“Là ? Sao tới đây?”

HY

Thấy Tô Thần, Nhan Tu sửng sốt phá lên : “Có nghĩ thông , bái thầy học thư pháp ?”

“Ngài nghĩ nhiều .” Tô Thần dở dở , lão vẫn đắc ý như xưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-421-nguoi-day-la-day-hu-hoc-sinh.html.]

“Thế tới gì? Lại còn dắt theo cô nhóc xinh thế —bạn gái hả?” Nhan Tu liếc Lâm Vũ Manh, hỏi.

Tô Thần gật đầu, giơ cây cổ cầm trong tay: “Hôm nay buổi giao lưu nhạc cụ cổ, trùng hợp tổ chức ở lâu .”

“Cậu còn rành cả khoản ?”

Nhan Tu tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Biết sơ sơ thôi.” Tô Thần khiêm tốn : “Nhan lão, còn đang đợi, chúng xin phép lên .”

Nói , cùng Lâm Vũ Manh hướng phòng lầu hai tới.

“Khoan, cùng xem một chút.”

Nhan Tu vội vã theo , giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt thành thép, lầm bầm: “Cậu xem, rõ ràng thiên phú thư pháp thế, học cái cái . Nhạc cụ thì ho… cho …”

Bị ông lão ồn đến cạn lời, Tô Thần chỉ đành tăng tốc.

Vào phòng, thấy Tô Thần dắt theo một ông già thì đều thoáng ngơ ngác.

“Nhan lão đầu?” Trương Gia Bình kêu lên.

tưởng ai bày ba cái giao lưu ở đây, hóa là ông đấy, Trương lão đầu!” Nhan Tu cũng sững một thoáng chau mày đáp.

“Sao? dẫn tới ủng hộ quán ông, mà ông còn vui ?” Trương Gia Bình .

“Ai cần ông chứ.” Nhan Tu trợn mắt.

Trương Gia Bình chấp, ha hả giới thiệu Nhan Tu với .

Nghe xong, cả phòng đều kinh ngạc, vội vàng dậy chào hỏi. Ai cũng yêu văn hóa cổ, thư pháp là một nhánh trong đó. Dù phần lớn luyện thư pháp, ít nhiều cũng từng danh đại sư Nhan Tu.

Nhan Tu cạnh Trương Gia Bình, tiện tay nhận chén Lạc Âm đưa, nhấp một ngụm, ánh mắt sáng lên, khen: “Trà ngon, . Người pha cũng khéo.”

“Cảm ơn ngài khen. Gia phụ là Lạc Thư Giang, vẫn luôn ngưỡng mộ thành tựu thư pháp của ngài. Vãn bối cũng danh lâu, ngờ hôm nay gặp.” Lạc Âm mỉm .

“Lạc Thư Giang? Thì cô là ái nữ của ông . Cha cô tài thật—cầm, kỳ, thư, họa đều tinh, chỉ tiếc học nhiều quá, mỗi thứ chỉ dừng ở mức tinh thông, khó mà đại thành. Cô đừng học theo cha.”

Nhan lão nhấp , chậm rãi : “Con kỵ nhất là cái gì cũng đụng mà chẳng tinh. Sức lực đời hạn, tìm đúng sở trường để phát huy thiên phú, thế mới hợp đạo.”

“Đa tạ Nhan lão chỉ dạy, Lạc Âm rõ.” Lạc Âm ẩn ý, tưởng ông đang nhắc .

Bên , trong lúc Tô Thần điều chỉnh dây đàn, thầm buồn . Lão đúng là bỏ cuộc—hễ cơ hội là thuyết giáo liền.

“Phải , Nhan lão đầu, ông Tô Thần?” Trương Gia Bình tò mò hỏi.

“Chuyện dài lắm, lát nữa .”

Nhan Tu lắc đầu, liếc Trương Gia Bình: “ còn hỏi ông dính với thằng nhóc . Hắn học cái thứ nhạc cụ gì đó chủ ý của ông chứ? thật, ông đây là đang dạy hư học sinh đấy. Ông thiên phú thư pháp của nó cao tới mức nào ?”

Cả phòng, kể cả Trương Gia Bình, đều sửng sốt.

Sao thành thế?

“Nhan lão đầu, câu thì thích . Gì mà dạy hư học sinh? Tô Thần học nhạc cụ chẳng liên quan gì cả. Với , thiên phú âm nhạc của còn mạnh hơn nhiều.” Trương Gia Bình lườm.

“Ông đừng gạt . cũng con bé Vân —thằng nhóc vài bản nhạc yêu thích. đó là hai việc khác .” Nhan Tu vẫn tỏ vẻ tin.

“Ông cứ sẽ rõ.” Trương Gia Bình sang Tô Thần và Lâm Vũ Manh, hiệu đôi bên sẵn sàng.

 

Loading...