Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 433: Làm cha mẹ cũng không dễ dàng

Cập nhật lúc: 2025-10-16 01:45:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau hai nhịp tăng tốc liên tiếp, cục diện trận đấu cơ bản an bài.

Tô Thần vẫn giữ lối chơi áp chế rừng đối phương, đẩy cao nhịp ở các đường. Dựa ý thức siêu đẳng và thao tác chuẩn xác, “lăn quả cầu tuyết” ngày một lớn.

Ba đường, trụ một, Tiểu Long, tiên phong hẻm núi, Đại Long…

Tiết tấu gần như mỹ.

Đến phút 27, nhờ bùa lợi Đại Long cùng lợi thế tích lũy, Tô Thần dẫn bốn sY đẩy thẳng cả ba đường. Ở high-ground, họ quét sạch đội bạn, phá “răng cửa thủy tinh” và khép ván đấu.

Khi bảng điểm dừng , KDA của Tô Thần chạm mốc 7–0–8, chỉ thiếu một mạng nữa là “siêu thần”. Con KDA cao đến mức bất thường.

MVP trận đương nhiên gọi tên . Nhân viên ban tổ chức tiến tới mời lên sân khấu phỏng vấn.

Tô Thần khẽ lắc đầu, nhường cơ hội cho “Hổ Sa” Lý Sấm — nhóc tới mười bảy tuổi.

Có dịp lộ diện, Lý Sấm mừng rỡ chạy vội đón phỏng vấn.

“Tô Thần, tới, uống chai nước nghỉ một lát.” Vân Thư Vũ mỉm , tự tay vặn nắp chai nước khoáng đưa cho .

“Thế nào, mấy bữa cơm em mời dạo uổng chứ?” Tô Thần đón lấy, trêu.

“Không uổng, uổng.”

Vân Thư Vũ khẽ lắc đầu, ấn xuống ghế sofa. Cô vòng phía , xoa bóp vai cho , tươi như hoa: “Các trận vẫn cố gắng. Tất cả trông Đại Thần đấy nhé!”

“Ừm… thôi, mạnh tay chút.” Tô Thần uống hai ngụm nước, hưởng thụ .

“Dạ!”

Vân Thư Vũ đáp, tăng lực ấn nắn.

Đám tuyển thủ sY cùng vị Phác huấn luyện viên bên cạnh đều ngẩn . Đây còn là nữ tổng giám đốc “lạnh như băng” trong mắt họ nữa ?

“Huấn luyện viên, trận ạ?” Lam Cá Mập cợt, sang hỏi.

Phác huấn luyện viên ngượng đỏ mặt, chẳng còn lời nào để bắt bẻ.

Vừa thấy đội hình Tô Thần tung , ông còn định chờ họ thua để mỉa vài câu, qua đó giành “quyền uy huấn luyện viên”.

Nào ngờ cục diện xoay vần hết đến khác, khiến ông liên tục chấn động.

Ý thức và thao tác của Tô Thần khiến ông cảm giác “gặp thiên nhân”. Vị thanh niên bí ẩn , e rằng sánh ngang cả “Đại Ma Vương” — từng dẫn đội tuyển quốc gia giành ba vương miện — cũng chắc kém.

Trận chỉ khán giả và fan sững sờ, mà còn buộc các chiến đội khác bắt đầu “soi” Tô Thần, lên sẵn phương án bắt bài.

Không còn cách nào khác — khả năng cầm nhịp của Tô Thần quá khủng. Bỏ mặc là tự sát.

“Cá Mập Vương! Cá Mập Vương!”

“Nam thần ơi, trai quá! Em thích !”

“sY cố lên!”

Rời nhà thi đấu, cả nhóm lập tức khán giả và du học sinh vây kín.

Đặc biệt là các nhóm nữ sinh — chỉ hận thể lao thẳng Tô Thần. Ai nấy đều phận của “lọt hố” triệt để.

Vừa trai, tính cách , tiền mới”, quan trọng là đ.á.n.h game — đúng hình mẫu “nam thần trong mơ” của họ.

Dưới sự hộ tống của nhân viên, cả nhóm khó khăn lắm mới lên xe.

“Trời ơi, ngủ mơ . Sao tự dưng tụi thành minh tinh ?” Lý Sấm vuốt mái tóc bồng bềnh, mặt mũi đắc ý.

“Liên quan gì . Toàn fan của Thần ca đấy!” Lam Cá Mập (MID) liếc xéo.

“Không , lúc nãy em cũng mấy tiếng gọi tên em mà!” Lý Sấm cãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-433-lam-cha-me-cung-khong-de-dang.html.]

“Ừm… thấy. gọi… cái xe tăng.” Lam Cá Mập gật gù.

Mặt Lý Sấm đơ , cụp mắt im re.

“Ha ha…”

Cả xe rộ.

“Tô Thần, hôm nay là công thần. Muốn ăn gì?” Vân Thư Vũ sang hỏi.

“Ăn cơm Tàu , đồ Tây chắc no.” Tô Thần đáp vui.

Tiếng trong xe rộ lên.

Cả đoàn ghé một quán ăn quen. Chủ quán là đôi vợ chồng trung niên — đúng quen của Vân Thư Vũ.

Sau vài câu chào hỏi tình, chị chủ niềm nở mời chỗ, đưa thực đơn cho Vân Thư Vũ.

“Chị Trương, khỏi gọi món. Chị cứ theo menu mà… mang lượt tất cả lên giúp em nhé!” Vân Thư Vũ bảo.

“Lần lượt… tất cả?” Chị Trương tròn mắt ngạc nhiên.

“Bên em ‘Đại Vị Vương’ đấy — một ổng ăn bằng mười .” Vân Thư Vũ liếc Tô Thần, bĩu môi trêu.

Chị Trương liếc qua Tô Thần, lẩm bẩm: “Đẹp trai thế giống lắm nhỉ!”

Nói chị ôm thực đơn thẳng bếp.

“Hồi em du học ở Luân Đôn, thường ghé đây. Chị Trương với nhà vốn Đế Đô, theo con sang đây du học tiện mở quán. Chớp mắt bảy tám năm, ngờ quán vẫn còn.” Vân Thư Vũ mỉm .

Mọi gật gù, trong lòng dâng lên nhiều cảm khái.

“Bố em hồi em đ.á.n.h chuyên nghiệp thì phản đối kịch liệt. Em lén trốn . Hai hôm gọi về mới hai lo quá còn trình báo công an. Sau bố cũng cấm nữa, còn đòi Ma Đô để chăm em. Em năn nỉ mãi mới chịu thôi.”

Giọng Lý Sấm khàn , sống mũi cay cay.

“Lần bọn lấy quán quân, bố sẽ yên tâm. Họ sẽ tự hào về .” Đổng Trời Phù Hộ đưa tay vỗ vai .

“Ừm!” Lý Sấm gật mạnh.

Chẳng mấy chốc, chị Trương bưng đồ ăn liên tục, bàn lớn nhanh chóng phủ kín món.

“Các cháu cứ ăn , chồng chị còn đang trong bếp thêm cho các cháu.” Chị tươi .

“Chị Trương, con trai chị du học chắc xong nhỉ? Sao hai chị về nước?” Vân Thư Vũ hỏi.

“Nó… lấy vợ, lập nghiệp ở đây .”

Nhắc đến con, khuôn mặt hằn dấu thời gian của chị Trương hiện lên nụ kiêu hãnh. Chị chậm rãi : “Vợ chồng chị ở đây cũng quen . Tính thêm vài năm nữa, đến khi thật sự kham nổi quán thì về hưu.”

“Nghe chị , em đoán nhà với chị giờ cũng cả. Hai về hưu sớm cũng mà — còn tự khổ ?” Vân Thư Vũ gắp miếng ăn, mỉm : “Vẫn đúng cái vị quen thuộc.”

“Thành nếp . Bảo bọn chị hưu sớm, chắc chịu nổi.” Chị Trương đáp.

“Đến bưng món!”

Trong bếp vọng tiếng gọi của đàn ông trung niên.

“Thôi, các cháu ăn nhé. Chị phụ đây.” Dứt lời, chị vội hướng bếp.

“Làm cha … cũng chẳng dễ dàng.” Vân Thư Vũ thở nhẹ.

Mọi đều gật đầu tán đồng.

Giờ cơm, ngoài bàn lớn của họ còn vài bàn khách lẻ — hầu hết là bản xứ.

Quan trọng nhất: ai nấy dùng đũa thuần thục, rõ là khách quen.

HY

Kinh tế Hoa Hạ ngày càng phát triển, ẩm thực Hoa cũng theo đó vang danh cầu, bạn bè quốc tế yêu thích. Khắp nơi thế giới bây giờ, hiếm còn chỗ nào mà quán món Hoa vắng khách.

 

Loading...