Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 448: Cũng chỉ có ngần ấy cốt khí

Cập nhật lúc: 2025-10-16 06:59:24
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giải vòng tròn quốc bước vòng loại đều phát trực tiếp kênh thể thao truyền hình. Dưới sức nóng do fan của Tô Thần “đổ thêm dầu”, Post Bar, Weibo, các trang tin lớn và ứng dụng video ngắn đồng loạt những màn trình diễn “đánh bay khung chat” của phủ kín. Kết quả: Tô Thần một nữa bùng nổ độ nổi tiếng.

Bất kể là fan nhạc của Tô Thần, yêu bóng rổ chỉ là khán giả thường, khi xem xong hiệp cuối trận Ma Đô Đại Học gặp Đại học Giang Bắc, ai nấy đều cảm giác “tin tình yêu”. Nhiều trai cũng ngoại lệ.

Trời ơi, chuyện trai tài năng, bóng rổ chơi xuất sắc đến thế!—đó là ý nghĩ chung của vô thanh niên sùng bái ghen tị với Tô Thần.

Ba vị HLV và dàn cầu thủ của các đội còn , khi xem kỹ kỹ thuật dẫn bóng “quái vật” của Tô Thần, lập tức như đống lửa, bắt tay lập kế hoạch khắc chế. càng nghĩ càng bế tắc—trình độ vượt ngoài khả năng đối kháng của họ.

Sáng sớm, Tô Thần chợt tỉnh giấc. Anh khéo léo gỡ tay chân của cô gái đang vắt lên , xuống giường, kéo rèm cửa.

Nắng tràn căn phòng ngủ, ấm áp khiến dễ chịu. Tô Thần ngáp dài, vươn vai, xoay cổ và , để các khớp kêu lách tách như rang đậu.

“Buổi sáng , phụ đại nhân.”

Từ dàn loa máy tính vang lên giọng đáng yêu của Tiểu Manh.

“Ừm, chào buổi sáng.” Tô Thần mỉm về phía máy tính.

“Phụ đại nhân, con thể chơi một chút ?” Giọng Tiểu Manh mang theo chút nũng nịu—học y hệt kiểu “ nũng” của mẫu đại nhân. Mỗi giọng , phụ gần như chẳng nỡ từ chối.

“Vừa sáng chơi game ? Thôi , chơi !” Tô Thần cưng chiều bật .

[Hì hì, hôm nay con đ.á.n.h trận thăng Hoàng Kim!] Tiểu Manh reo lên. Màn hình máy tính sáng lên, Liên Minh Huyền Thoại khởi động, hiện giao diện đăng nhập.

Tô Thần dở dở . Từ hôm trải nghiệm niềm vui LoL, Tiểu Manh đ.â.m mê tít, còn bắt cho một tài khoản max cấp. Cô bé tự leo từ , mải miết đến quên trời đất. Nếu ban đêm cương quyết cấm, chắc Tiểu Manh đ.á.n.h đến khi máy tính kêu cứu mới thôi—dù một trí tuệ nhân tạo thì chẳng mệt là gì.

Khó ai tin nổi: trí năng sinh mệnh đầu tiên đúng nghĩa thế giới, khi đời bao lâu… trở thành game thủ.

Tô Thần ngăn cản quá mức. Hiện tại cũng cần Tiểu Manh hỗ trợ việc gì. Lúc rảnh, dạy cô bé các kiến thức phổ thông và hướng dẫn xây dựng hệ giá trị đúng đắn. Bây giờ, Tiểu Manh như một bé gái sáu, bảy tuổi—một tờ giấy trắng— cần uốn nắn. Biển thông tin internet thì , . Trước khi hình thành giá trị đúng, để Tiểu Manh tự do lang thang học lóm là điều khôn ngoan.

, Tô Thần cấm tự đăng nhập trình duyệt, chỉ cho phép tiêu khiển bằng game, anime… Tiểu Manh cũng lời. Với cô bé, Tô Thần là sáng tạo, theo cách cô hiểu về “phụ —lời , cô chấp hành thiếu một chữ.

“Ừm… Sao hai dậy sớm ?”

Trên giường, Lâm Vũ Manh trở , lười biếng .

[“Mẫu đại nhân, còn sớm nữa . Bảy giờ bốn mươi , mặt trời lên cao ạ.”] Tiểu Manh đáp, cửa sổ game bắt đầu xếp hàng.

“Muộn thế …” Lâm Vũ Manh ngáp.

“Mẹ nhắn WeChat bảo hôm nay qua. Em rửa mặt , bữa sáng. Ăn xong xuất phát.” Tô Thần đặt điện thoại xuống, cúi hôn lên trán cô.

“Ừm…” Cô vòng tay qua cổ , giọng còn ngái ngủ: “Em buồn ngủ quá… dậy nổi, ôm em chút .”

“Tiểu Manh đang kìa.” Tô Thần trêu.

[“Phụ , mẫu yên tâm. Tiểu Manh đang tập trung chơi game, thấy gì, gì hết.”] Cô bé vội “giấu đầu lòi đuôi”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-448-cung-chi-co-ngan-ay-cot-khi.html.]

Lâm Vũ Manh vẫn ngượng, toan tự dậy thì Tô Thần bế bổng phòng tắm.

Ăn sáng xong, cho Cái Nồi với Chậu Nhỏ ăn, hai lái xe về Tô gia.

“Gâu gâu!”

Vừa bước , một chú ch.ó lông trắng bông xù, đôi chân ngắn lon ton chạy ào tới. Đó là một chú hồ điệp khuyển—loại cỡ nhỏ, thông minh, hoạt bát, dễ phái nữ yêu thích.

“Thần Thần, con về !”

Giọng vang lên từ phòng khách.

Mặt Tô Thần khựng .

“Phụt!”

Bên cạnh, Lâm Vũ Manh bật , xổm bế chú hồ điệp khuyển lên, cưng nựng: “Con tên Thần Thần hả? Thần Thần ngoan quá!”

Mấy đường gân đen rủ xuống trán Tô Thần. Anh phòng khách, đang nghịch điện thoại, khổ: “Mẹ đùa gì thế ạ?”

Ôn Hà mặt lạnh, liếc xéo: “Ai đùa với con. Có hở là mười ngày nửa tháng về nhà, sắp quên luôn . Thế nên mua ch.ó về con trai nuôi đây.”

Lâm Vũ Manh rung cả . Em gái và ba cũng nín , liếc kiểu “ cứu mà chẳng cứu ”.

“Mẹ ơi, con xuất ngoại thi đấu, hôm qua mới về mà.” Tô Thần xuống cạnh .

“Phải . Hết game đến bóng rổ, phong quang lắm. Bao ngày buồn gọi một cú về nhà, xuất ngoại cũng chẳng thèm báo …”

Ôn Hà mắt dán điện thoại, miệng thì lầu bầu.

Tô Thần im lặng— giận cũng lý. May là chuẩn .

“Con mang từ Luân Đôn về một chai nước hoa, là phiên bản giới hạn, khá hiếm.”

Anh từ túi lấy một hộp nhỏ.

Ngón tay Ôn Hà bỗng khựng màn hình. Bà khẽ liếc bằng đuôi mắt… lập tức đưa mắt về điện thoại. Chỉ một chai nước hoa định “đuổi” ? Xem thường cốt khí quá đấy. Ít nhất cũng lôi thêm vài thứ nữa!

“Nào, Mạt Mạt, của em.” Tô Thần đưa hộp về phía em gái Tô Mạt.

HY

“Tặng em ạ? Oa, cảm ơn trai!”

Hai em ăn ý mười phần. Tô Mạt lập tức hiểu ý, phối hợp tỏ vẻ ngạc nhiên đón lấy.

“Làm gì ! Của chứ. Con nít dùng nước hoa gì!”

Ôn Hà vỡ vai diễn ngay, nhanh như chớp giật hộp về, trừng mắt cô con gái.

Tô Mạt bĩu môi, lầm bầm: “Người nào đó… cũng chỉ ngần cốt khí.”

 

Loading...