Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 451: Trấn nhỏ thả câu tranh tài

Cập nhật lúc: 2025-10-16 06:59:28
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Thần cũng theo ba ngoài.

ở nhà một cũng chán, mà câu cá là thú vui thích; đây từng theo ba câu mấy .

Tô Thần lái xe, dựa theo lộ tuyến ba chỉ, hướng về một thị trấn nhỏ ngoại thành. Nghe cha vợ ở một khu câu cá thu phí vất vả “thám hiểm” một điểm câu dã tuyệt .

Ba hiển nhiên tìm hiểu . Thị trấn tên Ô Trấn, hai con sông nhỏ cắt ngang, thêm một ngọn núi thấp, núi xanh nước biếc, phong cảnh hợp để thư giãn.

Ô Trấn chủ yếu dựa du lịch. Trên trấn đầy cửa hàng đồ câu, nông gia lạc và nhà trọ, nhắm tới dân tiền ở Ma Đô và các thành phố lớn xung quanh, lôi kéo họ những ngày bận rộn tìm đến đây câu cá, du ngoạn.

Vì thế, ban quản lý thị trấn hằng năm đều thả cá giống xuống sông để hút khách; quy định phép câu tự do, nhưng cấm hình thức đ.á.n.h bắt bằng lưới, kích điện…

Phải , mô hình thực sự đưa về cho trấn nhỏ một lượng lớn mê câu, mang nguồn thu đáng kể cho dân.

Không chỉ dân Ma Đô, ngay cả những thành phố lớn xa hơn cũng nhiều tay câu tiếng thị trấn . Mỗi khi rảnh rỗi, họ rủ bạn lái xe tới ở vài ngày, để tâm mệt mỏi thư giãn.

“Còn chỗ ? Trước giờ con .”

Trên đường, ba kể xong, Tô Thần nghiêng đầu, ngạc nhiên hỏi.

“Trước đây cũng ít dịp câu. Chủ yếu là chung với mấy lão bạn thương trường, chỗ nào trả phí thì tới, ai mà ngờ quanh đây nơi câu dã ngon như thế—nhờ Lâm cả đấy.”

Tô Văn Sơn tươi, tâm trạng hiển nhiên .

Tuy thiếu tiền, nhưng cái thú câu dã ở nơi thì mấy chỗ câu trả phí sánh bằng.

Vừa chuyện , chạy chừng một tiếng, hai ba con tới Ô Trấn.

Vào thị trấn thấy các nhà trọ xếp đủ loại xe, thiếu xe sang— du khách tới câu.

Họ ý nghỉ chân, nên lái thẳng bờ sông.

Đường sá trong trấn khá , đời sống cư dân qua cũng .

Xe dừng ngay bên bờ, thấy ít đang câu; thỉnh thoảng tiếng reo khi cá c.ắ.n câu, bầu khí rộn rã.

Xuống xe, hai cha con mở cốp, bưng đồ nghề câu . Xong, Tô Văn Sơn gọi cho cha vợ—Lâm Viễn.

Họ mau chóng tìm ông. Chỉ thấy ông một chiếc ô lớn cắm sẵn, bên cạnh xếp một chiếc bàn nhỏ chồng gọn, bày đủ đồ nhắm với bia. Ông bóc đậu phộng dõi mắt theo chiếc phao, đợi cá c.ắ.n câu—trông mãn nguyện vô cùng.

“Lão Lâm, chịu chơi ghê!”

Tô Văn Sơn .

Lâm Viễn tiếng , vội lên, đáp: “Tất nhiên . Bình thường bận c.h.ế.t, khó lắm mới rảnh— thả lỏng cho trò chứ.”

“Cha!”

Tô Thần gọi, mỉm .

Trước mặt thông gia, dĩ nhiên cha vợ cao, gật đầu : “Con cũng tới . Manh Manh ?”

“Cô dạo phố với em gái con và mấy bạn .”

Tô Thần đáp.

Lâm Viễn gật đầu, sang giục Tô Văn Sơn: “Tô lão ca, còn gì, tranh thủ câu . Sắp hai giờ .”

, đúng.”

HY

Tô Văn Sơn lia lịa gật, bước qua bận rộn chuẩn .

Hai cha con là đầu tới đây, chu đáo như cha vợ. Họ chỉ mang đồ câu; nào ô che, ghế xếp, đồ ăn uống… đều đem theo.

“Ta chiếm chỗ ngon lắm. Nhìn , mấy con— cá trích đầu khá.”

Lâm Viễn hả hê khoe thành quả.

“Được phết. Con chắc gần hai cân, nấu canh thì tuyệt.”

Tô Văn Sơn tấm tắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-451-tran-nho-tha-cau-tranh-tai.html.]

“Hà hà… Tất nhiên. Cá trong sông thả giống xong là thả tự nhiên, coi như cá hoang, thịt thơm.”

Lâm Viễn rạng rỡ.

Nghe , Tô Văn Sơn càng hào hứng, tay chân nhanh hẳn.

Tô Thần thì phụ đ.á.n.h ổ dẫn cá.

Rất nhanh, Tô Văn Sơn móc mồi, thả cần đúng chỗ Tô Thần đ.á.n.h ổ.

Câu dã cốt ở kiên nhẫn. Sau khi thả cần, Tô Văn Sơn vội. Ông rửa tay bằng làn nước trong veo, đón một nắm hạt dưa Lâm Viễn đưa, nhẩn nha tách hạt chuyện trò.

Bên , Tô Thần cũng cầm một cần, móc mồi vung cần, bắt đầu nhập cuộc.

[Thả câu — mức độ thuần thục +1]

[Thả câu — mức độ thuần thục +1]

[…]

Trong đầu lượt hiện lên từng dòng nhắc tăng độ thuần thục.

“Tô lão ca, hôm nay dẫn tới đúng dịp. Trấn mở giải câu cá để hút khách. Năm giờ sẽ so con cá to nhất—ai bắt lớn nhất thì xếp hạng đều thưởng. Nghe quán quân mười vạn.”

Lâm Viễn .

“Ô?”

Mắt Tô Văn Sơn sáng rỡ.

Không ham mười vạn, mà vì cuộc thi quá thú vị.

“Giải năm nào cũng . Hôm nay trúng dịp thôi.”

Lâm Viễn , nhưng vẫn tiếc: “Có điều ngôi quán quân chắc tới lượt. Tụi đến muộn. Nghe sáng câu con cá chép mười cân, suýt kéo gãy cần.”

“Mười cân?”

Mặt Tô Văn Sơn càng phấn khích. Từ tới nay ông từng bắt con nào lớn đến .

Tô Thần cũng sững .

“Thế là gì. Kỷ lục con lớn nhất ở con sông là cá chép hơn ba mươi cân, hình như hai năm . Mà câu đúng là bạn của lão phu đây cơ.”

Bên cạnh, một lão giả vuốt râu mỉm tự đắc, như thể kỷ lục là của chính .

Hai cha con mà hưng phấn hẳn, kỳ vọng với mẻ câu dâng thêm.

“Ba, cá c.ắ.n .”

Mắt Tô Thần tinh, thấy phao của ba chìm xuống liền nhắc.

Tô Văn Sơn mừng rỡ mặt nước—quả là cá ăn. Ông lập tức nhấc cần. Dây câu căng vút, cần uốn thành vòng lớn—hiển nhiên là con cỡ khủng.

“Vận đấy. Đây cũng cỡ một cân cá trích.”

Lão giả .

Tô Văn Sơn bình tĩnh ghì cần, từ từ kéo cá gần bờ. Tô Thần nhanh tay cầm vợt, chuẩn xác vớt gọn.

Quả nhiên là cá trích cỡ gần một cân, sức sống căng tràn, quẫy liên hồi trong vợt.

“Hà hà… Sướng! Sướng thật!”

Mặt Tô Văn Sơn rạng rỡ, to.

“Tô lão ca, vận ngon ghê!”

Lâm Viễn chúc mừng.

 

Loading...