“Chẳng sắp tới sinh nhật Lý Giai ? Cậu nhân dịp chiếm trái tim . Đêm qua kéo bọn cà kê một tràng, mãi đến độ … ngủ gục luôn.”
Trịnh Bân điềm nhiên giải thích.
“Sinh nhật Lý Giai ?” Tô Thần khựng , ngờ vực: “Sao Manh Manh với ?”
“Có thể quên, hoặc để ý. Còn mấy ngày nữa.” Trịnh Bân đáp.
Tô Thần gật nhẹ, hỏi: “Thế đưa những cách gì? Theo , cửa ?”
Trịnh Bân bày vẻ từng trải, bĩu môi: “Toàn mấy chiêu cũ rích. Nói thật, nếu dùng mấy món tầm thường mà cua thì Lý Giai chẳng vất vả đến giờ.”
“Ha ha… Nghe lý.”
Tô Thần bật .
“Ưm… Thần ca tới … Sáng sớm nhỏ thôi, cho ngủ với.”
Phan Tiểu Kiệt đ.á.n.h thức, giọng Tô Thần thì mơ màng chen .
“Đừng ngủ. Lý Giai mang bữa sáng cho !” Tô Thần bỗng hét lên.
“Cái gì? Giai Giai đến ?”
Phan Tiểu Kiệt bật dậy như gắn lò xo, đầu tóc bù xù như ổ quạ. Cậu đảo mắt tìm quanh, nào thấy bóng giai nhân. Hiểu lừa, trề mặt Tô Thần: “Thần ca, gì . Đời khổ lắm , sáng sớm còn lừa, tí lòng trắc ẩn nào ?”
“Cậu ngủ ngáy như heo thế , còn đòi để Lý Giai để mắt?” Tô Thần , xuống chỗ , mở máy tính.
Dù dạo hầu như ở Cẩm Tú Gia Viên, đồ đạc trong ký túc vẫn còn nguyên.
“Nghe giống lời ? cả đêm trằn trọc nghĩ xem nhân dịp tỏ tình cho thành công nên mới mất ngủ. Anh thì giúp, còn dội cho gáo nước lạnh. Quá đáng!”
Vừa ca cẩm, Phan Tiểu Kiệt xỏ quần áo, xuống giường đ.á.n.h răng rửa mặt.
“Thế quyết xong thế nào ?” Tô Thần hỏi, vẫn .
“ mấy phương án, nhưng thấy cái nào cũng… thiếu tin cậy. Đang đau đầu đây, ai da!”
“Dạo … Lý Giai còn chung với Đổng Nhu ?” Tô Thần gợi.
“Còn chứ. Không chỉ Đổng Nhu, bây giờ còn cả chị Hạ Thu nữa.” Phan Tiểu Kiệt méo mặt, đ.á.n.h răng lí nhí.
Tô Thần sững , bỗng nở nụ : “Lão Phan, là… thử nữ trang?”
Vừa dứt câu, phòng ký túc im bặt.
Miếng bánh trong miệng Trịnh Bân cũng quên nuốt, mắt tròn xoe Tô Thần.
Phan Tiểu Kiệt thì miệng đầy bọt kem, trợn mắt há mồm.
“Nghiêm túc đấy. thấy đây ý tồi .” Tô Thần cố nín , gật đầu mực trịnh trọng, còn kín đáo liếc mắt hiệu với Trịnh Bân.
Trịnh Bân lúc mới “về hồn”, nuốt đ.á.n.h ực, gật gù: “Nói thật, chiêu cũng đấy. Lão Phan, mấy cách tối qua của … tầm thường quá.”
“Cái … Liệu ?” Phan Tiểu Kiệt bán tín bán nghi.
“Thế theo cục diện bây giờ, mấy lối mòn của khiến Lý Giai gật đầu ?” Tô Thần hỏi ngược.
Phan Tiểu Kiệt ngẩn khá lâu, cau mày: “ đường đường là Phan thiếu, mặc nữ trang tỏ tình… chẳng hóa trò cho cả trường ?”
“Vậy là cần sĩ diện, cần Lý Giai? Nói : Lý Giai đang lệch khỏi quỹ đạo của . Thời gian còn nhiều, uống t.h.u.ố.c mạnh là xong.” Tô Thần nghiêm giọng.
Bàn chải trong tay Phan Tiểu Kiệt chậm rãi chuyển động. Cậu thấy… lý thật.
Trịnh Bân Tô Thần với ánh mắt quái quỷ như thể đầu quen .
Tô Thần liếc : đừng như sinh vật lạ.
Anh cũng tự thấy càng lúc càng “tà”. chịu thôi: dạo gần đây, mỗi livestream là mưa bình luận bảo ảnh thử nữ trang. Ý tưởng nảy là bật luôn.
Mà hề chế giễu — giúp Phan Tiểu Kiệt thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-459-neu-khong-nguoi-thu-xem-nu-trang.html.]
“Thần ca, chắc chủ ý vấn đề chứ?”
HY
Súc miệng xong, rửa qua mặt, Phan Tiểu Kiệt vẫn yên tâm.
“Đàn ông con trai gì mà lề mề. Nói thật: chuyện gì một bộ nữ trang giải quyết nổi.” Tô Thần nghiêm túc như thể chân lý.
Phan Tiểu Kiệt trầm ngâm hồi lâu, c.ắ.n răng gật đầu: “Không chỉ là nữ trang . Chơi!”
Trịnh Bân há miệng mà gì, liếc Phan Tiểu Kiệt bằng ánh mắt… cảm thương, lắc đầu, ăn sáng và sách.
“Đấy, thế mới chuẩn. Đến hôm đó bọn lo liệu sinh nhật cho chu đáo. Tới thời khắc mấu chốt, lấp lánh bước sân khấu, tỏ tình thâm tình — là chốt ván.” Tô Thần giơ ngón cái.
Càng , Phan Tiểu Kiệt càng thấy . Mắt sáng lên, gật đầu liên tục.
“Yên tâm. Lúc đó để Manh Manh với Tiền Mạn Mạn make-up cho . Với gương mặt, đường nét của , lên đồ nữ trang là… rực rỡ.” Tô Thần tươi.
“Thật ? cũng thấy chắc . Dung mạo tiểu gia đây dạng . Ở thời xưa, khéo là một vị công tử phong lưu đấy.” Phan Tiểu Kiệt đắc ý.
“Lão Phan, chỉ giúp tới thôi.”
Tô Thần trang trọng gật đầu.
Rảnh rỗi, nhớ tháng ít livestream quá, Tô Thần định mở trực tiếp chơi tám. Vừa đăng nhập, một ID “Tiểu Manh lên vương giả” gửi tin nhắn.
[Phụ đại nhân, phụ đại nhân, Tiểu Manh lên Bạch Kim!]
Không cần đoán cũng : trí tuệ nhân tạo Tiểu Manh vẫn ở nhà dùng máy.
[Tuyệt lắm, Tiểu Manh!]
[He he… Phụ đại nhân, chơi cùng nhé? Tiểu Manh chơi với phụ đại nhân, đáng thương đáng thương!]
[Hôm nay phụ đại nhân livestream . Hôm khác chơi nhé? Với rank của Tiểu Manh còn thấp, thể xếp hạng cùng . Con ráng leo lên Đại Sư !]
[Vâng ạ, Tiểu Manh sẽ cố gắng!]
Tin nhắn dứt, trạng thái phía hiện [Bắt đầu xếp hạng].
Tô Thần mỉm , mở kênh livestream.
[Thứ nhất! Thứ nhất!]
[Trời ạ, xem thấy gì — lên sóng kìa!]
[Nam thần thương bọn tui. Bao lâu mới chịu livestream.]
[Hai quả hỏa tiễn nè! Hát bài mới tính.]
[Chào buổi sáng, nam thần! Vẫn trai như xưa!]
[Hát! Hát! Hát! Chuyện quan trọng ba .]
[…]
Mưa bình luận cuồn cuộn. Không ít khán giả xin hát một bài.
“Được thôi. Mọi nhiệt tình , nỡ từ chối. Hát tặng một bài nhé.”
Tô Thần , với cây guitar.
“Ca khúc mới thì… tác phẩm nào ưng ý. Mọi gì?”
Bình luận chạy vùn vụt, trăm trăm ý.
“Vậy hát ‘Bình thường con đường ’ nhé.”
Anh khảy dây, chỉnh âm. Rồi giai điệu ấm áp, phảng phất nỗi niềm khẽ ngân lên.
Ngay đó, giọng hát dịu êm từ tốn lan , chậm rãi phủ kín cả phòng chat.