Ta  hề   ánh mắt   dần trở nên sắc lạnh.
Đợi đến khi  kịp phản ứng thì    giữ chặt lấy: “Thiên sư!”
“Ngươi... ngươi là ai?”
“Đích nữ phủ Tề.” Ta nghiến răng nghiến lợi thốt lên từng chữ.
Nghe ,  lập tức ngừng giãy giụa, trừng mắt  kỹ khuôn mặt .
Hắn tất nhiên là nhận  .
Cái mệnh phạm thủy ách của , chính là do  “giải quẻ” .
Mọi chuyện ùa về, thiên sư lập tức nhíu mày: “Tề tiểu thư,   rơi  cảnh ngộ thế ?”
“Có lời sấm ,  nào   ngày lành? Giờ  cầu ngươi một chuyện, theo  về phủ một chuyến, nếu   rõ thì sẽ cháy đến nơi .”
Thiên sư bỗng lùi vài bước, ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị lạnh lùng, hừ một tiếng: “Về phủ Tề? Ta  dám . Tể tướng mời  giải quẻ,    chịu để  yên, còn định thừa lúc   đề phòng mà lấy mạng .”
Khi   lời , trong mắt phảng phất ánh lửa.
Mang theo cảm giác hả hê.
Mà    mắt , như thể trông thấy xác c.h.ế.t trôi từ  khoang thuyền .
Ta bất chợt tỉnh ngộ: “Là ngươi đặt t.h.i t.h.ể  khoang?”
“Hừ, thì ? Ta  thể tránh  truy sát nhất thời, nhưng  thể trốn cả đời. Dứt khoát tìm một xác c.h.ế.t đưa tới, để Tể tướng sáng mắt , dập tan lòng  g.i.ế.c  của .”
Chuyện  qua nhiều ngày,  mà thiên sư vẫn nghiến răng nghiến lợi.
Hắn   dối.
Cũng chẳng  lý do gì  bịa lời dối trá lúc .
Để  nghĩ xem, nghĩ cho rõ ràng...
Trước khi xảy  vụ xác trôi  sông, lời đồn thủy ách vẫn  lan rộng đến mức .
Khi đó, phụ  còn sai  khắp nơi tìm tung tích thiên sư, định dẫn  đến  mặt Tạ Ngọc Hằng xin tội.
Thế mà ...
Không đúng.
Có lẽ từ đầu đến cuối, vốn chẳng  chuyện nhận tội gì cả.
Một khi thừa nhận quẻ bói là giả, đó chính là tội khi quân rành rành.
Phủ Tề cũng chẳng tránh khỏi kết cục bi thảm.
Vậy nên   cho quẻ bói thành sự thật.
Một khi  thành sự thật, tội sẽ chỉ rơi   .
Chỉ cần theo tấu chương,  uống rượu độc trong từ đường là  thể “chuộc tội”.
Đến lúc đó, cùng lắm là tổn hại vận  phủ Tể,  đến mức tru di cả nhà.
Muốn quẻ thành thật, thì   sự thật càng ít càng .
Thiên sư chính là  đầu tiên cần  bịt miệng.
Chỉ là phụ  nào ngờ,    phản đòn.
Thường bước mép sông,  tránh khỏi ướt giày?
Thấy   bệt xuống đất, vịn gốc cây mà ngẩn , thiên sư chần chừ bước đến gần hai bước: “Ngươi   vì chuyện  mà nhảy sông đấy chứ?”
Ta gật đầu,   lắc hai cái, khiến mày  nhíu chặt thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/do-thuy-ngam/chuong-04.html.]
Hắn  : “Dù thế nào  nữa,  cũng  theo ngươi  về .”
“Vậy thì đáp cho  một câu hỏi.”
“Nói .”
“Tại  quẻ  liên quan đến nước? Có điềm gì ?”
Thiên sư trầm ngâm chốc lát, đáp: “Hung tinh lâm thủy,  đúng. Huống hồ Tể tướng còn  ngươi từng rơi xuống hồ băng, suýt c.h.ế.t đuối, quên  ?”
“Chuyện  phụ   từng dễ dàng nhắc tới,  mà cũng kể với ngươi?”
“Xem quẻ thì   sót điều gì.”
Ta ngơ ngác hỏi : “Vậy ngươi  thể đoán  vì  mẫu   đẩy  ?”
Hắn cũng ngẩn , lộ vẻ khó hiểu: “Chuyện    xem  ?”
  chẳng buồn  tiếp, tự  nhặt vài viên đá, bày   mặt đất.
“Ngươi xem, lúc đầu chỉ   và Đồng nhi   hồ, chính là hai viên đá , mẫu  là đến . Phụ    khi mẫu  nhận nhầm Đồng nhi thành , nhưng  nhớ rõ, lúc bà nhào tới miệng còn gọi tên ,   nhận nhầm  chứ?” Ta lặp , “Áo quần khác  cơ mà,  nhận nhầm ?”
Thiên sư thờ ơ : “Vậy thì giống như  thôi, thấy   sắp ngã xuống hồ thì vội vàng kéo ,  ngờ dùng sức mạnh quá,  đẩy ngã luôn.”
“Không ,    vững.”
“ rơi  mắt  khác thì  chắc.”
Ta vẫn   hiểu nổi.
Chỉ  phụ , từ  đến nay chỉ ông mới khiến  tin phục.
“Hôm nay ngã xuống hồ, đừng kể với  ngoài, tránh để thiên hạ đồn thổi lung tung. Cái hồ đó, hôm nay  sẽ cho  lấp , khỏi sinh chuyện. Chuyện hôm nay    dưỡng thương bao lâu,   ngươi cũng  dọa  nhẹ.”
Nghĩ đến đó,  bất giác rùng .
Thấy sắc mặt  khác thường, thiên sư cũng lo lắng: “Ngươi  trúng tà ?  giờ   ngươi  còn thứ gì đáng giá,   thuê  trừ tà đây?”
Còn  kịp trả lời, xa xa bỗng vang lên những tiếng rền rĩ tựa sấm.
Như là tiếng vó ngựa.
Dội  đường lát đá xanh, mỗi lúc một gần.
Ta  thiên sư, nở nụ  mang vài phần phó mặc: “Người  thể mời ngươi đến, sắp tới .”
Ta ngừng một chút: “Chỉ là, giờ   lẽ đang nổi giận,  chắc  lời ngươi và .”
“Ai cơ?” Thiên sư lúc đầu còn  kịp phản ứng, chỉ  theo tiếng động mà  đầu.
Đến khi  nhận  đó chính là hướng cung điện nguy nga , thì lập tức biến sắc: “Các ngươi quyền quý tranh đấu, đừng lôi   nữa.”
“Ngươi   mặt cũng ,  thì để  bút tích. Hai trăm lượng,  chứ?”
Thái độ   chút d.a.o động: “Ngươi…”
“Giúp  tròn một lời  dối nữa.”
Thiên sư  , vẻ mặt phức tạp: “Gọi là ‘nữa’ là ? Ta   dối bao giờ .”
“Được  , theo ngươi, ngươi   thì là .”
Ta hiểu cả,  đều hiểu rõ.
Chuyện nhận tiền mà đổi lời, vốn  tiện để rêu rao.
Hắn  hỏi: “Tề tiểu thư, rốt cuộc ngươi   gì?”
Ta vẫn mỉm .
Chỉ là qua ánh mắt ,  thấy đôi mắt   biến thành hàn đàm sâu  thấy đáy:
“Đích nữ phủ Tề, chẳng lẽ chỉ  một   ?”