Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Chương 35: "Cháu đã 18 tuổi rồi"

Cập nhật lúc: 2025-09-10 02:16:41
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xe phóng nhanh trở về biệt thự của Lục gia, Lục Ngạn bế Tuyết Nhi từ gara đến tận giường, thở vẫn vững vàng như . Bé con nhẹ, ôm cô lâu như vẫn còn thừa sức, chỉ điều tay cô ngoan cho lắm.

Lục Ngạn thả cô xuống giường, giúp cô tháo giày cao gót đặt xuống sàn. Vừa ngẩng đầu lên, giật khi thấy cô dậy từ lúc nào, đang híp mắt .

Cô giơ hai tay , chu môi :

“Ôm.”

Tuyết Nhi đợi một hồi vẫn thấy đàn ông phản ứng thì nước mắt lưng tròng :

“Chú, ôm ôm.”

“Được, ôm ôm.”

Người đàn ông xuống giường, Tuyết Nhi liền vội vàng bò tới, đem cả dán lên .

Lục Ngạn dám động đậy, mò điện thoại trong túi quần gọi cho quản gia dặn dò vài câu.

Cô gái nhỏ lúc say mất khống chế, tay vẫn luôn sờ n.g.ự.c :

“Chú ơi, n.g.ự.c chú to thật.”

“...”

“Đổi cho cháu… ?”

“Được.” Giọng trầm khàn, mang theo vài phần kìm nén.

“Hức… cháu thấy khó chịu…”

Lục Ngạn cô ôm chặt eo, chỉ thể đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô:

“Buồn nôn ?”

“Không , cháu… thấy đau đầu.“

Cô dụi dụi mặt bụng đàn ông, đưa yêu cầu:

“Chú, xoa đầu cho cháu .”

Lục Ngạn chậm rãi xoa hai bên thái dương cho cô, đó từng một nên kinh nghiệm hơn, còn khiến cô đau mà kêu la nữa.

Cô bé thoải mái khép mắt , đầu gối lên đùi .

Lúc giúp việc mang theo thuốc giải rượu phòng, thấy cảnh cũng giật :

“Lục tổng…”

“Đưa cho .”

Anh chủ động cầm lấy cái chai trong tay bà dặn dò:

“Ra ngoài đóng cửa .”

“Vâng .”

Thoáng chốc, trong phòng chỉ còn hai .

Lục Ngạn nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, :

“Uống cái ngủ.”

“A…” Cô bé há miệng trong vô thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doa-hoa-kieu-ngao-cua-ngai-luc/chuong-35-chau-da-18-tuoi-roi.html.]

“Còn ngoan.”

Anh , cẩn thận đút nước giải rượu cho cô.

Tuyết Nhi uống xong vùi mặt bụng , khẽ gọi:

“Chú ơi…”

“Ừ.”

“Chú…”

“Sao ?”

“Hức, … chú, chú lắp camera khắp nhà nhé?”

Anh hiểu bé con gì, chỉ lẳng lặng đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô, sợ cô khó chịu.

Tuyết Nhi im lặng một lát :

“Để, để nếu bắt nạt cháu, đổ oan cho cháu thì chú thể lấy băng ghi hình xem ạ.”

Cô bé vẫn còn tổn thương bởi chuyện xảy ở Hồ gia? Lục Ngạn nhíu mày, càng thêm kiên định với việc giữ Tuyết Nhi bên cạnh .

Anh cẩn thận giúp cô gỡ búi tóc , :

“Yên tâm , cho dù camera, vẫn sẽ tin tưởng cháu vô điều kiện.”

Mái tóc dài xõa tung đùi Lục Ngạn, dùng ngón tay gỡ rối cho cô, vuốt một lát, con gái trong lòng tưởng chừng như ngủ lên tiếng:

“Chú ơi, cháu thích chú.”

Người những lời lúc say thường là lời thật lòng.

Lục Ngạn cho bất ngờ, cảm giác trái tim như phết qua một lớp mật ngọt.

Anh bao giờ nghĩ tính hơn thua, ganh đua đến thế, nhịn mà hỏi:

“Thích hơn chú Đông của cháu ?”

Lần , Tuyết Nhi trả lời.

Anh thấy tiếng hít thở đều đều của cô.

Ngủ ? là giỏi dày vò khác. Sau lẽ nên để cô chạm những thứ cồn nữa, ít nhất lúc ở bên cạnh thì .

Lục Ngạn chờ cho Tuyết Nhi ngủ say mới lên ngoài, gọi đến giúp cô lau thể và quần áo, dù mặc đầm tiệc cả đêm cũng dễ chịu.

Chừng nửa tiếng , tắm thì thấy tiếng gõ cửa.

“Vào .”

“Lục tổng, là ngài qua xem Tuyết Nhi tiểu thư một chút ?”

“Chuyện gì?” Anh lập tức ngoài.

Người giúp việc ở bên cạnh dở dở :

“Con bé cứ đòi chú Ngạn ôm.”

“...”

 

Loading...