Ánh nắng đầu tiên trong ngày xuyên qua màn cửa màu trắng chiếu phòng, chút chói mắt, Tuyết Nhi cựa quậy , chậm rãi mở mắt .
Nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú gần sát bên cạnh, trái tim cô dường như ngừng đập trong giây lát.
Người đàn ông nghiêng về phía cô, một cánh tay cô gối lên, một tay còn đang vắt ngang eo cô, tư thế tương đối gần gũi.
Hơi thở của đàn ông đều đều, vẻ như đang ngủ say. Tuyết Nhi , cô chỉ nhớ hôm qua uống một chút cocktail, ký ức đó đứt quãng như một cái đĩa CD trầy xước, chỗ chỗ .
Cô gì mà bây giờ trong lòng chú Ngạn thế ?
Tối hôm qua sẽ xảy chuyện đại kỵ đấy chứ?
Đầu óc Tuyết Nhi cuồng, cô cắn chặt môi dám lên tiếng, cũng dám thở mạnh, sợ đánh thức bên cạnh.
Ngay lúc cô đang hoảng loạn, cô phát hiện mí mắt của Lục Ngạn run. Chú tỉnh ? Trời ơi, đây!
Tuyết Nhi suy nghĩ thật nhanh, cuối cùng chỉ thể nhắm chặt mắt giả vờ ngủ.
Cứ xem như gì, nhớ gì là nhất! Cứ như !
Lục Ngạn quả thật tỉnh.
Bình thường mỗi ngày đúng 5 giờ sáng đều sẽ dậy, bất kể là tối hôm qua mệt thế nào, đồng hồ sinh học hoạt động .
Nhìn thấy Tuyết Nhi vẫn còn , nhẹ nhàng cử động cánh tay, một cảm giác tê dại đau đớn truyền đến cứng .
Tuyết Nhi tay cả đêm, m.á.u lưu thông .
Người đàn ông nhịn đau, dùng một tay nâng đầu bé con lên cẩn thận kê một cái gối cho cô, bộ quá trình, Tuyết Nhi đều hết.
Cô tiếng xả nước trong nhà vệ sinh, lén lút hé mắt sợ phát hiện mà kéo chăn che kín đầu .
Lục Ngạn cũng chú ý đến hành động của cô, đang bận chính trong gương.
Quầng thâm đậm.
Đậm đến nỗi chỉ cần liếc mắt liền tối hôm qua ngủ .
Gần sáng mới chợp mắt ba mươi phút thì đến giờ .
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doa-hoa-kieu-ngao-cua-ngai-luc/chuong-37-ngu-chung.html.]
Hôm nay giúp việc cũng chuẩn hai phần cơm nhưng chỉ Lục Ngạn bàn, Đinh Mục ở bên cạnh Lục Ngạn ăn sáng, lo lắng hỏi:
“Lão đại, gần đây chuyện gì khiến tâm trạng ?”
“Ừ?”
“Trông mệt mỏi, thiếu sức sống.”
Lục Ngạn thường xuyên luyện võ, cũng tập thể hình để giữ dáng, sức khỏe , lý nào chỉ vì thức khuya thôi mà đến độ uể oải như thế.
“Lão đại, nếu chuyện gì, thể với .”
“Ngủ ngon, bệnh cũ tái phát thôi.” Lục Ngạn tùy tiện viện một lý do, kỳ thực là vì gồng cả đêm.
“Có cần gọi bác sĩ Chu ?”
“Không cần, hôm nay lịch trình thế nào?”
“Trưa nay hẹn ăn với Lục phu nhân, đừng quên.”
“ , lô hàng mới nhất ?”
“Đã thỏa, buổi chiều sẽ qua đó kiểm tra chất lượng sản phẩm.”
Hai trao đổi chuyện ăn mà trong đầu Lục Ngạn thỉnh thoảng vẫn hiện lên dáng vẻ nũng nịu đòi ôm của Tuyết Nhi, đưa tay xoa trán, lẩm bẩm:
“Bệnh ngày càng nặng hơn .”
Anh mà cảm giác với một đứa nhỏ 18 tuổi! Chết tiệt!
Sau khi Lục Ngạn rời khỏi biệt thự lâu, Tuyết Nhi cũng tỉnh . Cô ngẩn ngơ giường, vỗ vỗ mặt :
“Tối hôm qua mày cái gì ? Sao nhớ gì hết!”
Cô sợ lúc say xỉn mất kiểm soát mà cư xử đúng mực với chú Ngạn, sợ đánh giá là đứa trẻ hư hỏng. Lần , tuyệt đối thể tùy tiện chạm rượu bia nữa.
Tuyết Nhi dậy ăn sáng, chuẩn tươm tất hành trang đầu giờ chiều tìm Đinh Mục, bảo chú chở đến trường đại học Nam Thành để thành thủ tục đăng ký ký túc xá.
Trên xe, cô buồn chán lướt các trang mạng xem tin tức, lúc thấy tên của Hồ Đông thì dừng một chút, cuối cùng lướt qua.
Muốn từ bỏ một thì nhất nên xem bất kỳ tin tức gì về đó nữa, chỉ tổ bận lòng.