Chương 3
 
Chu Ngộ Niên vẫn giữ cái giọng lông bông:
 
“ thế. Anh  mà, từ nhỏ là em  thích cô . Vì cô , em cái gì cũng  thể , cái gì cũng  thể bỏ.”
 
“Huống chi, chẳng   vẫn  chịu yêu đương ?”
 
Nói tới đây, giọng   chợt ngừng , khẽ c.h.ử.i thề một câu:
 
“Chết tiệt, em quên mất Thẩm Mai . Em cúp máy đây.”
 
Chu Mục Bạch nghiêng đầu   một cái.
 
Anh chỉ đáp gọn:
 
“Ừ.”
 
Chu Ngộ Niên  mà vẫn còn nhớ đến .
 
Chu Mục Bạch cúp máy, chẳng  thêm lời nào.
 
 lặng lẽ dời mắt,   ngoài cửa kính.
 
Điện thoại vẫn  yên trong túi xách.
 
Nếu là  , chắc chắn  sẽ lập tức lấy , kiểm tra thử xem Chu Ngộ Niên  gọi cho  .
 
 giờ,  lẽ do quá mệt nên  chẳng  gì cả.
 
Mà chuông điện thoại cũng   reo lên.
 
Lúc   mới chợt nhớ, buổi chiều  cuộc họp nên   chỉnh sang chế độ im lặng,  đó quên bật .
 
Suốt chặng đường, chỉ  im lặng.
 
Cuối cùng, xe dừng  cổng khu chung cư.
 
 khẽ thở phào.
 
Bên ngoài mưa vẫn rơi.
 
Anh cầm lấy chiếc ô bên cạnh, đưa về phía .
 
 khẽ  một câu cảm ơn,  đưa tay  nhận.
 
 khi nắm lấy,  vẫn  buông tay.
 
  nghi hoặc, ngẩng lên  Chu Mục Bạch,  hiểu   ý gì.
 
????
 
Ánh mắt  rơi   .
 
Rất lâu,  lâu ,  mới thả tay .
 
Giọng  trầm ,  với :
 
“Nếu em thấy khó chịu,  thể   cũng .”
 
Ngừng một chút,  bổ sung:
 
“Nếu  chuyện gì cần giúp, cứ tìm . Anh sẽ   với ai .”
 
Tim  chợt chậm  một nhịp.
 
Đến lúc  mới nhận , từ khi  cuộc điện thoại đó, tay   run  ngừng.
 
 .
 
Câu “cái gì cũng  thể bỏ” của Chu Ngộ Niên… chẳng  chính là   ?
 
 nắm c.h.ặ.t t.a.y bên ,   mắt Chu Mục Bạch, bất chợt mỉm .
 
Bảy năm nay,  và  cũng  ít gặp .
 
 vì  ở mỗi  gặp,  đều chật vật như thế ?
 
Trong khoảnh khắc ,  hiểu vì ,  nảy  một ý nghĩ “đâm lao thì  theo lao”.
 
 cố ý đổi cách gọi:
 
“Anh Mục Bạch, nếu em … em  yêu  thì ?”
 
Chu Mục Bạch khẽ cau mày, liếc  lạnh lùng:
 
“Chuyện đó…  .”
 
…
 
Về tới nhà.
 
 thu dọn đồ một lúc.
 
Sau đó mới lấy điện thoại từ trong túi .
 
Chu Ngộ Niên trong đó  gọi cho  mấy chục cuộc nhỡ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doan-tinh/chuong-3.html.]
Ngoài điện thoại,   còn nhắn cho   nhiều tin:
 
【Vừa   vội, quên mất em cũng còn ở đó.】
 
【Anh  sắp xếp  tới đón em.】
 
【Sao   máy?】
 
……
 
【Em  gặp chuyện gì chứ? Mau nhắn  cho .】
 
【Giận  ?】
 
【Thôi… để  tự tới.】
 
Tin nhắn cuối cùng là ba phút  gửi tới.
 
 suy nghĩ một lát, định gọi  cho  , bảo  đừng lo.
 
Ngay lúc ,  màn hình hiện chữ “đang nhập…”.
 
Chỉ một giây , tin nhắn mới của   bật lên:
 
【Chiếu Nguyệt bỗng thấy  khỏe,   ở bên cô . Hay là để tài xế  đón em nhé?】
 
  tin nhắn đó thật lâu,  gõ chữ, trả lời  :
 
【Không cần , em  về tới nhà .】
 
Chu Ngộ Niên lập tức gửi cho  một đoạn ghi âm mười bảy giây:
 
“Cuối cùng cũng trả lời ,   sợ c.h.ế.t khiếp, còn tưởng em gặp chuyện gì. Không  là  . Anh bận ,  tắt máy đây.”
 
 khẽ thở dài.
 
【Được.】
 
Đột nhiên,  nhớ  những năm qua, thật     qua  nhiều chuyện giữa Chu Ngộ Niên và Khương Chiếu Nguyệt.
 
Vì theo đuổi cô ,    tốn  ít công sức.
 
Anh  từng vì cô  mà đ.á.n.h , ghen tuông, thậm chí  đủ chuyện điên rồ.
 
Năm họ mười tám tuổi, gia đình Khương Chiếu Nguyệt gặp chuyện.
 
Chu Ngộ Niên ở nhà quỳ xin suốt nửa tháng, thậm chí còn tuyệt thực.
 
Cuối cùng, ba Chu mới chịu gật đầu,  bỏ  cái giá  nhỏ để giúp đỡ nhà họ Khương.
 
Chẳng bao lâu , hai  họ chính thức bên .
 
Ai nấy đều , Chu Ngộ Niên thật sự yêu Khương Chiếu Nguyệt đến điên cuồng.
 
Những năm đầu khi  mới xuất hiện bên cạnh  , còn   chế giễu rằng, Chu Ngộ Niên chắc hẳn  phát điên, chỉ vì  chọc tức Khương Chiếu Nguyệt mà  chịu rước về một rắc rối như .
 
Thế nhưng, nhà họ Chu  đồng ý  thoải mái.
 
Dù  thì, chỉ là tài trợ cho   học mà thôi,  tiền  đối với họ chẳng đáng là bao, thậm chí còn  bằng chi phí mở vài bữa tiệc.
 
…
 
Từ hôm đó trở , Chu Ngộ Niên  còn liên lạc với  nữa.
 
  ,   vẫn luôn ở bên Khương Chiếu Nguyệt.
 
Anh  đưa cô   chơi khắp nơi: hôm nay  trượt tuyết, ngày mai  cùng  ngắm hoàng hôn.
 
Mấy  bạn  của   cũng thường  cùng.
 
Tô Trạch còn đăng ảnh chụp cả nhóm lên trang cá nhân.
 
Trong bức hình, ánh mắt của Chu Ngộ Niên luôn dừng    Khương Chiếu Nguyệt.
 
Bên ,   để  bình luận:
 
【Chậc, nhị thiếu gia Chu gia quả nhiên vẫn hợp với Chiếu Nguyệt hơn.】
 
【 , chẳng lẽ  ai đó còn mơ mộng  hóa phượng hoàng , giờ thì tỉnh mộng  nhé.】
 
Những lời như thế, hồi  mới về Chu gia    ít.
 
Sau đó, Chu Ngộ Niên vì chuyện  nổi giận mấy , bọn họ mới  dám  nữa.
 
Thế nhưng,   rõ ràng    hề để tâm.
 
Bởi vì chính    trả lời  một dòng:
 
【Đương nhiên , coi như các   mắt ,  với Chiếu Nguyệt vốn dĩ là trời sinh một cặp!】
 
 kỳ lạ ,  đến câu ,    thấy quá đau lòng.
 
Thậm chí,  còn nghĩ…
 
Thôi thì… Đừng thích Chu Ngộ Niên nữa.
 
Cứ để   và Khương Chiếu Nguyệt trở thành trời sinh một cặp .