Chương 5
 
Cuối cùng,  ở  chăm sóc   là Chu Mục Bạch.
 
 từng  khách hàng gây khó dễ, còn hắt cả cà phê lên . Cũng chính  là    giải vây.
 
Mỗi một , đều là lúc  chật vật, nhếch nhác nhất.
 
 còn chụp ảnh  quá trình theo đuổi Chu Mục Bạch, để báo cáo với Chu Ngộ Niên.
 
Kết quả… Anh  thẳng tay chặn .
 
 chẳng mấy bận tâm.
 
Cứ nghĩ rằng, thôi thì cứ cố thêm dăm bữa nửa tháng nữa,  gom  báo cáo một  cho xong.
 
Như ,  cũng  đến mức thành kẻ vong ân bội nghĩa.
 
 tối hôm đó, khi  đang  dạo phố cùng Trần Tố,  vô tình chạm mặt Chu Ngộ Niên và Khương Chiếu Nguyệt.
 
Bọn họ mua  nhiều đồ.
 
Cái dáng công tử ngang ngược thường ngày của Chu Ngộ Niên khi   Khương Chiếu Nguyệt,  biến mất sạch sẽ.
 
Hai tay   xách đầy túi to túi nhỏ, trong đó  là quần áo và túi xách nữ.
 
Thấy , bước chân   khựng .
 
Khương Chiếu Nguyệt  nhạt:
 
“Ồ, là cô .”
 
“Sao cô cũng ở đây? Muốn mua gì ,  cần  giới thiệu cho chút ?”
 
“À đúng , ở đây đồ đắt lắm đấy. Cô mang đủ tiền ? Hay là vì  Ngộ Niên ở đây, nên cố tình tới quẹt thẻ của  ? Này , cho cô .”
 
Nói , cô  chìa tay , lòng bàn tay lộ rõ chiếc thẻ của Chu Ngộ Niên.
 
Trần Tố vốn tính nóng,  đến đây liền cảm thấy  gì sai sai.
 
Cô  liền bật  mỉa:
 
“Ý gì đây?”
 
“Sao? Bộ  tí tiền là  ?”
 
Nói , cô  trừng mắt  Chu Ngộ Niên:
 
“Uổng cho Tiểu Mai còn nhờ  chỉ dạy cách lấy lòng ,   mà  để một  phụ nữ khác mỉa mai cô  như thế.”
 
Trần Tố vẫn  , Khương Chiếu Nguyệt mới chính là bạch nguyệt quang trong lòng  .
 
 kéo Trần Tố , chắn  mặt cô :
 
“Không  , để tớ.”
 
Ngẩng đầu lên,  bắt gặp ánh mắt Chu Ngộ Niên đang  về phía .
 
Trong đó  bất ngờ,  xao động…
 
Anh  :
 
“Thật   hết giận . Nếu em   , cứ  thẳng là , cần gì   mấy trò lấy lòng. Còn mấy lời Chiếu Nguyệt  … cũng   ý gì khác …”
 
“Chu Ngộ Niên.” –  mở miệng, cắt ngang lời  .
 
“Những khoản tiền   chi cho em, em sẽ trả  hết.”
 
“Em  thật đấy.”
 
“Em   ơn , nhưng   em sẽ  bám lấy  nữa. Đợi xong chuyện  nhờ, em sẽ rời .”
 
Chu Ngộ Niên sững ,  chằm chằm .
 
Túi đồ trong tay  cũng rơi xuống đất.
 
“Em…    ý đó.”
 
  để ý, kéo Trần Tố rời khỏi.
 
Ra khỏi trung tâm thương mại, Trần Tố vẫn đầy bực bội:
 
“Cậu đừng thích Chu Ngộ Niên nữa. Anh  với cái cô   chắc chắn  bình thường. Uổng công  đây tớ còn tưởng   coi như là  đàn ông .”
 
 bật :
 
“Ừ, tớ  thích   nữa.”
 
Nghe , Trần Tố mới hạ giọng, bớt giận đôi chút.
 
 :
 
“Thôi, đừng bực nữa. Đợi tớ lo xong chuyện , sẽ mời  ăn một bữa thịnh soạn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doan-tinh/chuong-5.html.]
 
Vốn dĩ hôm nay    cùng cô  mua sắm, kết quả  vì mấy chuyện  mà phá hỏng tâm trạng.
 
Cô  hừ một tiếng:
 
“Được .”
 
…
 
Chu Ngộ Niên kéo  khỏi danh sách đen.
 
Anh  còn gửi cho   nhiều tin nhắn:
 
【Anh   em trả tiền. Anh giúp em, thật sự là  giúp, chứ  cần em báo đáp.】
 
【Mấy lời của Chiếu Nguyệt, em đừng để trong lòng. Tính cô  vốn .】
 
【Anh chỉ vì quá giận nên mới chặn em thôi.】
 
【Dạo  em đang  gì thế?】
 
【Chúng  vẫn như    ?】
 
 giả vờ như  thấy,  trả lời những tin đó.
 
Ngược ,  gửi cho   tất cả những tấm ảnh  mới chụp gần đây.
 
Là mẻ bánh quy   cho Chu Mục Bạch.
 
Là phong bì thư tình.
 
Còn  hai tấm ảnh chụp màn hình đoạn trò chuyện.
 
Nội dung chẳng  gì quan trọng.
 
    chủ động, chủ động đến mức  chút nhiệt tình.
 
Và từng tin  gửi, Chu Mục Bạch đều hồi đáp.
 
Chỉ là   ngắn gọn.
 
Tất cả ảnh gửi  xong, bên  im lặng  lâu.
 
Rồi  nhận  tin nhắn thoại từ Chu Ngộ Niên.
 
Giọng   lạnh lẽo, còn xen chút nghiến răng:
 
“Anh thật sự  cảm ơn em  đấy. Vì  mà em đúng là  tận tâm tận lực.”
 
 khiêm tốn trả lời:
 
【Đó là điều em nên .】
 
Sau đó,     gì thêm.
 
Tối hôm ,  lên mạng tìm một chỗ ăn uống,  nhắn cho Trần Tố hẹn cô   ăn cùng.
 
Cô  đề nghị gọi thêm vài  bạn nữa, chơi cho thoải mái một .
 
 đồng ý.
 
Ăn xong, cả nhóm  kéo   hát KTV.
 
Chơi  nửa chừng,  bước  ngoài  việc nhưng  ngờ   thấy    tên .
 
“Em nghĩ kĩ , chúng  hãy   . Cả đời  chắc em sẽ  thể ở bên   .”
 
“Còn con nhỏ Thẩm Mai ,  hãy đuổi cô  . Cô  chiếm lấy  suốt bảy năm, chỉ nghĩ đến thôi là em  thấy khó chịu.”
 
“Không  hôm nay cô  cũng   sẽ rời khỏi   .”
 
Đó là giọng của Khương Chiếu Nguyệt.
 
  sang, thấy cô  đang vùi trong n.g.ự.c một  đàn ông.
 
Chu Ngộ Niên  Khương Chiếu Nguyệt,  chút lúng túng:
 
“Em…”
 
Chưa kịp  hết, Khương Chiếu Nguyệt  kiễng chân, hôn lên môi  .
 
 vội vàng thu ánh mắt, chạy về hướng khác.
 
Giờ thì  ,    cần  tiếp tục theo đuổi Chu Mục Bạch nữa.
 
Vốn dĩ, chuyện  ngay từ đầu  là một trò  hoang đường.
 
   ngờ, đúng lúc    chạm mặt Chu Mục Bạch.
 
Rõ ràng,  cũng  thấy hết cảnh tượng  .
 
Anh  tới, đưa cho  một tờ giấy.