Đoàn trưởng Lục ! Hôn nhân mỹ mãn ! - 381

Cập nhật lúc: 2025-08-28 12:45:32
Lượt xem: 206

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chiếc xe tải lớn do một đàn ông trung niên họ Từ điều khiển. Bác tài gốc Kinh Thành, chuyện mang một chất giọng Bắc Kinh rặt, tính cách vô cùng thoải mái, sôi nổi.

Khi Dương Niệm Niệm bước lên xe, cô cố ý để lộ khẩu s.ú.n.g lục đồ chơi một chút. Bác tài thấy thì trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.

“Này, cô bé. Mấy cái các cô mua ở thế?”

Dương Niệm Niệm mỉm , trả lời gọn lỏn, “À, bạn con tặng. Anh đường dài an , nên sắm hai khẩu vũ khí cho chúng con mang theo phòng .”

Trịnh Tâm Nguyệt lúc đó đang vịn cửa xe, chuẩn bước lên, thấy câu thì há hốc mồm định đính chính: “Niệm Niệm, cái là…”

Dương Niệm Niệm nhân lúc kéo cô bạn lên xe, khẽ véo một cái cánh tay Trịnh Tâm Nguyệt, ngắt lời: “Cái là Dư Toại tặng. Thôi, lên xe lẹ , chuẩn xuất phát .”

Trịnh Tâm Nguyệt cũng là một cô gái thông minh, lập tức hiểu ý đồ của Dương Niệm Niệm. Cô nàng vội vàng phụ họa, giọng điệu vẻ tự nhiên: “Ôi dào, em bảo , chỉ cần mua một khẩu thôi cũng đủ, ai ngờ cứ nhất quyết tặng cho hai đứa hai khẩu gì! Giờ thời bình, lắm cướp giật như lời đồn chứ?”

Từ sư phó  thì bật ha hả, tiếp: “Bạn các cô lo cho an của hai đứa là đúng. Có vũ khí phòng vẫn hơn.” Hắn từng thấy khẩu s.ú.n.g đồ chơi nào tinh xảo đến thế, trong lòng ngứa ngáy tò mò, “Này cô bé, thể cho xem khẩu s.ú.n.g một chút ?”

Dương Niệm Niệm khéo léo từ chối, “Bạn con bảo đồ nguy hiểm lắm, nếu cách dùng, dễ cướp cò. Bảo chúng con cẩn thận, gặp nguy hiểm thì tuyệt đối động .”

Từ sư phó thấy từ "cướp cò" liền giật , rụt phía : “Vậy các cô nhớ cất cho kỹ đấy nhé!”

Dương Niệm Niệm tỏ vẻ nghiêm túc: “Yên tâm, động thì sẽ cướp cò .”

Từ sư phó nhẹ nhàng thở hắt , “Các cô chờ một lát, nhà vệ sinh chúng sẽ xuất phát ngay.”

Ngay khi Từ sư phó rời , Trịnh Tâm Nguyệt liền tò mò hỏi: “Niệm Niệm, đây chẳng s.ú.n.g đồ chơi ? Cậu thật với bác tài? Sợ ông nên mới đề phòng ?”

Dương Niệm Niệm quanh, thấy ai gần xe, mới ghé sát tai Trịnh Tâm Nguyệt, thì thầm.

“Lòng khó đoán, phòng bệnh hơn chữa bệnh. Hai đứa là con gái xe đường dài với hai bác tài, cẩn thận vẫn hơn. Hơn nữa, cứ thử nghĩ xem, một cô sinh viên nghèo s.ú.n.g mà phòng ? Bác tài sẽ nghi ngờ và đặt câu hỏi cho . Đặt chuyện như thế hợp lý tạo chút áp lực phòng vệ, đề phòng. Một mũi tên trúng hai đích, ?”

Trịnh Tâm Nguyệt xong thì gật gù, nể phục mặt: “Cậu đúng là cẩn thận thật đấy! Tớ chẳng nghĩ xa đến thế.”

Cô nàng dứt lời thì Lưu sư phó, phụ trách việc bốc dỡ hàng, tiến đến cửa xe. Dương Niệm Niệm và Trịnh Tâm Nguyệt liếc một cái im lặng.

Ghế phụ hai chỗ, ba cũng quá chật chội. Ở thời đại , việc kiểm tra xe cộ nghiêm ngặt, cũng cần lo lắng về vấn đề quá tải.

Vài phút , Từ sư phó , tay cầm một chiếc bình giữ nhiệt to bằng phích nước, bên trong đựng đầy nước lã. Hắn ghế lái, đóng cửa xe và chuẩn khởi hành: “Chuẩn xuất phát đây, các cô còn đồ vật gì sót đấy chứ?”

“Không ạ!” Dương Niệm Niệm lắc đầu.

Từ sư phó khởi động xe. Hắn vốn là chuyện, giờ xe thêm hai cô nữ sinh, thế là lái xe buôn chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doan-truong-luc-hon-nhan-my-man/381.html.]

“Từ Kinh Thành về Giang Thành thì yên . từ Giang Thành về Hải Thành thì một đoạn đường hẻo lánh. Chỗ đó nhiều đồi núi, nhà dân, một vài giàu bất chính chọn đoạn đó để giăng bẫy.”

Mặc dù tuổi tác còn trẻ, nhưng hai cô gái trẻ ở bên cạnh, Từ sư phó nhịn mà khoác lác một chút.

“Năm ngoái gặp một . Bọn chúng dùng đá lớn chặn đường. Đoạn đường đó hẹp, xe tải lớn thể đầu ngay , bọn chúng tính toán . Đợi dừng xe là chúng xông , đập vỡ cửa sổ cướp tiền ngay.”

“Lúc đó xe còn em rể , sợ đến nỗi chân mềm oặt, suýt nữa tè quần, bảo cứ đưa hết tiền cho bọn chúng, bảo mạng sống quan trọng hơn. tiền bạc là mồ hôi nước mắt, là tiền nuôi gia đình, thể dễ dàng đưa hết cho chúng nó . Thế là nhảy xuống xe, choảng một trận. Mấy cô thấy vết sẹo tay ? Đấy, chính là dấu tích của trận chiến đó đấy.”

Trịnh Tâm Nguyệt “oaoa” một tiếng, giơ ngón cái lên mặt Từ sư phó, “Bác tài, bác tài giỏi thật đấy.”

Bị khen, Từ sư phó hớn hở mặt, : “Cũng may đối phương chỉ hai , chứ nếu đông hơn thì cũng khó xử lý. Nặng thì khi cũng giao cả mạng ở đó luôn.”

Dương Niệm Niệm Từ sư phó kể chuyện mà hết hồn hết vía, toát cả mồ hôi. Cô ngẫm nghĩ một lát cẩn thận hỏi: “Nếu qua đoạn đó ban ngày thì an hơn ạ?” Cô thầm nghĩ, nếu thật sự nguy hiểm như thế, cô thà bỏ thêm tiền, tìm một nhà trọ ở Giang Thành nghỉ một đêm còn hơn, dù cũng vội một hai ngày.

Thời đại đường cao tốc, lái xe đều quốc lộ, gặp những chuyện như thế là hiếm. Cho dù từng gặp, cũng từng tài xế khác kể . Tóm , gặp là may, gặp thì hoặc là liều c.h.ế.t một trận như Từ sư phó, hoặc là cúng tiền giữ mạng.

Từ sư phó lắc đầu: “Vô ích. Đoạn đường hẻo lánh, đường hẹp, dựa vách núi, ban ngày ban đêm cũng đều nguy hiểm như .” Hắn thấy Dương Niệm Niệm vẻ sợ hãi, liền trấn an: “Cô bé đừng sợ, mấy cô súng, chúng đông . Nếu gặp bọn chúng, kẻ đen đủi sẽ là bọn chúng. Mấy cô chỉ cần giơ s.ú.n.g , bọn chúng sợ đến nỗi tè quần. Kẻ cướp cũng cần bảo mạng sống mà đúng ?”

Dương Niệm Niệm nghẹn lời, ngẩn tò te, chỉ trừ. Nếu là s.ú.n.g thật, cô sợ.

Trịnh Tâm Nguyệt như mắc chứng quên, với cái món đồ giả mà cả hăng m.á.u lên: “Nếu gặp mấy tên mắt đó, tớ sẽ b.ắ.n thẳng chân chúng nó, đưa công an, bắt chúng bóc lịch vài năm để cải tạo.”

Lưu sư phó vẫn im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng: “Loại nếu bắt thì chỉ bóc lịch, mà còn ăn đạn đấy. Bọn chúng hầu như đều là những kẻ dính m.á.u tay.”

Từ sư phó đồng tình với lời của Lưu sư phó: “ là như . Nhiều nỡ đưa tiền mồ hôi công sức của , nên thường xảy tranh chấp. Án mạng cũng là ít .”

Dương Niệm Niệm xong lời Từ sư phó, trực tiếp đưa quyết định: “Từ sư phó, đến đoạn đường mà bác , dù vật gì chắn đường, chỉ cần xe thể chạy qua, bác đừng dừng . Cứ thế mà phóng thẳng.”

Từ sư phó hiểu ý cô, gật đầu : “Được, cô cứ yên tâm!”

Từ Kinh Thành đến Giang Thành đoạn đường quả thật bình yên.

Thời tiết nóng nực, trong xe máy lạnh, chỉ thể mở cửa sổ để lấy gió. Xe lắc lư, Lưu sư phó nhanh chóng chìm giấc ngủ, ngáy khò khò.

Trịnh Tâm Nguyệt uống một chút nước cũng cảm thấy buồn ngủ, mí mắt cứ díp . Từ sư phó thấy liền : “Lưu sư phó tối thức để theo dõi tình hình, bây giờ ngủ thì buổi tối tỉnh táo . Các cô đừng ngủ bây giờ, nếu ngủ thì tối sẽ ngủ , trong núi ban đêm tối, nhỡ dọa các cô sợ đấy.”

Dương Niệm Niệm cảm thấy lời của Từ sư phó ý gì đó, tò mò hỏi: “Bác tài, bác lái xe ban đêm, gặp nhiều chuyện kỳ lạ lắm ?”

Trịnh Tâm Nguyệt liền tỉnh cả ngủ, dựng thẳng tai lên hóng chuyện.

Từ sư phó cũng là một thích buôn chuyện, liền kể hết những chuyện kỳ lạ từng gặp và những câu chuyện ma mị từng cho hai cô . Hắn kể chuyện say sưa, hết chuyện đến chuyện khác, ngừng nghỉ.

Kể chuyện nhiều, cũng khát nước, đường mới một nửa thì bình nước mang theo cũng sắp cạn.

Mãi đến khi mặt trời lặn, mới dừng xe ở ven đường. Bốn xuống xe nghỉ ngơi một lát, ăn bánh bao và dưa muối mang theo tiếp tục lên đường.

Loading...