11
 
Ta thoải mái trong nhà nghỉ ngơi, nhưng   nhất định  cầu  bận rộn.
Mẫu  mang theo Tiêu Dực tự  đến cửa phủ xin , mời  về nhà.
 
Nói cái gì đều là hiểu lầm, lúc  là bà sợ hãi,  dám để cho Tiêu Dực về nhà, về phần Vương Thanh Ngọc, từ đầu tới đuôi bà đều  nghĩ tới để nàng   cửa.
 
"Ta  sợ Kiều Kiều khắc chồng, nhưng lúc đó Tiêu Dực ba phen mấy bận  thương,   nào   sợ hãi,  cũng là sốt ruột cho con cái,  gian nhân lừa gạt."
 
Mẫu   đến bất lực liền đánh Tiêu Dực, để Tiêu Dực quỳ gối trong đại sảnh nhà , xin  cả nhà .
Ta tin tưởng mẫu  là thật hối hận, bởi vì bà  rõ, Tiêu Dực   khả năng  tìm  thê tử nào phẩm tính  hơn .
Ta cũng tin tưởng Tiêu Dực hối hận,  nhất định cảm thấy  lúc đó  Vương Thanh Ngọc mê hoặc
 
Hắn  hủy hoại gia đình, sự nghiệp và thậm chí cả cuộc đời .
"Trên đời ,   thuốc hối hận." Mẹ  bưng  tiễn khách, "Các ngươi nghĩ như thế nào  quan trọng, trọng yếu chính là, Kiều Kiều  các ngươi đổ oan uổng,  ủy khuất."
 
"Đã hòa ly, hôn sự liền  tồn tại, về  hai nhà chúng  cũng   động chạm, nhỡ  Hầu gia nhà  trong cơn nóng giận, rút kiếm tới cửa diệt nhà cả ngươi."
 
Mẫu  Tiêu Dực sắc mặt  khó , kéo lấy Tiêu Dực chạy trối chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doan-xa-ly/chuong-6.html.]
Lại qua mấy ngày , Vương Thanh Ngọc sai  đưa tin cho ,  gặp mặt.
 
Nàng  để cho  nhắn hỏi : "Đẩy Tiêu Dực rơi xuống nước, phóng hỏa đốt ,   là ngươi   ?"
 
Ta cũng cho  trở về lời  : "Yên tâm chờ chết, đừng nghĩ mấy việc vô ích."
 
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nghe  Vương Thanh Ngọc tại trong lao mắng chửi .
Bản án Vương Thanh Ngọc, kéo dài ba tháng   kết quả, về    vẫn là Quận vương  mặt, đưa nàng  , nhưng lúc   nàng   điên điên khùng khùng.
Nàng   khi  ngoài liền  tìm Tiêu Dực, Tiêu Dực trốn ở trong xe  gặp nàng , nàng  liền dùng cây trâm đ.â.m ngựa kéo xe, ngựa  đau, tựa như phát điên liền xông  ngoài, toa xe lắc lao xuống tường thành chia năm xẻ bảy, Tiêu Dực cũng  ném  xa,  thương  nặng.
Tiêu Dực nhặt về một cái mạng, nhưng là què mất một cái chân, từ đó  đường đều là khập khễnh.
 
Vương Thanh Ngọc từ ngày đó  liền mất tích.
Hôm đó   miếu thắp hương, tại chân núi đụng  Tiêu Dực,  đang cố hết sức trèo lên .
 
Hắn cũng  thấy , dừng , mắt đỏ hoe đau khổ mà  .
Ta thu hồi ánh mắt, cùng  lướt qua.
 
Thanh phong nổi lên bốn phía, vân đạm trời cao,   suy nghĩ một chút đến mai  nơi nào chơi mới .
 
( Hoàn )