Chương 103
Sau đó Tống Ngọc Lan và Đào Tử liền dùng giấy giới thiệu để thuê một phòng trọ.
Đóng cửa phòng , Đào Tử kìm thắc mắc: “Em định mang đống tất về Quảng Đông bán buôn ?”
“Ở Quảng Đông giá bán buôn tất da là bao nhiêu thì chắc chị hiểu rõ hơn em.” Tống Ngọc Lan .
Tất da ở Quảng Đông hầu hết đều là hàng Hong Kong, chi phí cộng với giá vận chuyển nữa thì bán từ 2 đến 3 đồng mới lãi. Đó là giá bán buôn, còn giá bán lẻ d.a.o động từ 5 đến 8 đồng một đôi.
Những công nhân nữ ở các nhà máy nước ngoài thu nhập vài trăm đồng mỗi tháng, dù giá tất da khá cao thì mỗi họ vẫn mua vài đôi. Nhu cầu nhiều nhưng nguồn cung đủ.
Còn 500 đôi tất , Tống Ngọc Lan nhập giá 9 hào, chỉ cần bán buôn cho các nhà bán sỉ với giá rẻ hơn thị trường là lãi ngay.
Vậy là đường về, xe của cô cần chạy mà vẫn lời.
Tài chính của cô và Đào Tử vẫn còn quá ít, họ cần tích lũy thêm mới thể ăn lớn.
Còn ăn lớn gì thì Tống Ngọc Lan kế hoạch trong đầu, nhưng vẫn định chia sẻ với Đào Tử ngay.
“Người ở Bằng Thành phần lớn là, lĩnh vực phát triển ở đây chủ yếu là quần áo và thực phẩm. Chúng rành về ăn uống, nên quần áo vẫn là lựa chọn phù hợp nhất. Mặt hàng dễ tiêu thụ nhất chính là quần và giày, nhưng giày chiếm diện tích lớn, chị thể chở quá nhiều bằng chiếc Santana .”
“Vẫn là quần phù hợp hơn, đường về chị thể lấy thêm tất da. Cứ như là xe của chị sẽ bao giờ chạy về .”
“Cốp xe Santana và cả ghế , mỗi chuyến chị thể chở 1.000 chiếc quần, lời tầm 8.000 đồng. Còn với tất da, nếu hợp tác với một vài đại lý nữa thì giá chị nhập từ chỗ Tiểu Hắc còn thể giảm thêm.”
“Mỗi ba ngày chạy một chuyến, trừ chi phí xăng xe và mấy thứ lặt vặt thì mỗi chuyến chị sẽ kiếm 1 vạn.”
Đào Tử đến mắt sáng rực lên: “Còn ý tưởng nào khác ?”
“Chúng đủ vốn” Tống Ngọc Lan chỉ trả lời đơn giản, dậy rửa mặt.
Đào Tử nhanh chóng theo: “Thế nghĩa là em ý tưởng đúng ?”
Tống Ngọc Lan đang bóp kem đánh răng, dáng vẻ đầy bí ẩn : “Bí mật.”
“Đến chị mà em cũng giữ bí mật ?” Đào Tử giả vờ bộ đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-103.html.]
“Đợi khi nào đủ tiền thì em sẽ cho chị .”
“Vậy em định ở Quảng Đông cùng chị chạy hàng đến Bằng Thành ?” Ánh mắt Đào Tử ánh lên ngọn lửa hy vọng.
Tống Ngọc Lan lắc đầu gật đầu: “Trước kỳ thi đại học thì em chỉ thể ở một tháng thôi. Mấy chuyện ăn khác để khi thi xong tính tiếp.”
Nghe thấy câu trả lời của Tống Ngọc Lan, tâm trạng Đào Tử nhẹ nhõm hẳn. Ba ngày thể chạy một chuyến, ít nhất cũng còn chạy 10 chuyến nữa.
Cô thật sự lo rằng Tống Ngọc Lan sẽ vì chuyện học hành mà bỏ , tuy cô thể một chạy hàng đến Bằng Thành, nhưng trong lòng vẫn luôn yên tâm, Tống Ngọc Lan bên cạnh thì cô sẽ cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Tống Ngọc Lan đưa bàn chải bóp kem sẵn cho Đào Tử: “Đánh răng rửa mặt , ngủ sớm chút.”
Sáng hôm , khi trời hửng sáng thì hai lái chiếc Santana về Quảng Đông.
Đào Tử lái xe khỏi thành phố và khi thành phố, còn Tống Ngọc Lan lái đường ngoại thành để tăng tốc.
Khi xe về đến khu nhà, họ thấy bà nội Tống thò đầu từ cửa sổ.
Tống Ngọc Lan vẫy tay chào: “Bà ơi, chúng cháu về !”
Thấy cả hai bình an trở về, bà nội Tống lập tức rửa tay, bắt đầu nấu món ăn chuẩn sẵn.
“Khụ khụ khụ...” Đào Tử bước nhà thì lập tức mùi ớt nồng nặc trong khí sặc, đến mức ho liên tục và trào nước mắt.
Trên bàn là những món ăn đỏ rực trông cực kỳ hấp dẫn, sắc màu rực rỡ thể thèm thuồng.
Trong đó món gà Cung Bảo với thịt gà mềm mọng và đậu phộng giòn tan, tỏa mùi hương hấp dẫn.
Thịt kho tàu thì màu nâu đỏ óng ánh, thịt mềm mịn, chỉ cần cho miệng là tan ngay.
Rau cải xào giữ nguyên vị ngọt tự nhiên của rau, tươi mát và dễ ăn.
Còn nồi cá chua cay đầy đặn với sự kết hợp hảo giữa thịt cá mềm ngọt và nước lẩu chua cay khiến ai cũng ăn ngay.
“Chắc là chị ăn cay đúng ?” Tống Ngọc Lan đĩa thức ăn đỏ rực sang hỏi Đào Tử.
Dù gì Quảng Đông cũng thường ít ăn cay.
Bà nội Tống : “Đừng lo, bà Đào Tử ăn cay nhiều nên bà chỉ cho ít ớt để tăng thêm hương vị thôi.” Nói , bà bưng món cuối cùng lên bàn và ân cần mời hai rửa tay xuống ăn cơm.