Đào Tử kinh ngạc vui sướng, cô phấn khích đến mức kiềm chế , vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ngọc Lan, giọng run rẩy vì hưng phấn: “Vậy các em thực sự định ở Bằng thành định cư ?”
Tống Ngọc Lan liếc thấy Trần Chiêu phía Đào Tử, nên cô ngừng , tiếp mà sang Trần Chiêu.
Trần Chiêu nở một nụ nhiệt tình chào Tống Ngọc Lan: “Đồng chí Tống, cô về ! Giờ thì yên tâm . Ngày mai thể đến đơn vị báo cáo, đó chính thức .”
Nghe xong, trong lòng Đào Tử dâng lên một cảm giác luyến tiếc. Cô nhanh chóng giấu cảm xúc của , cố gắng nở một nụ tươi, vội lấy từ túi 20 tờ đại đoàn kết đưa cho Trần Chiêu, cảm kích : “Cảm ơn đồng chí Trần chăm sóc trong suốt một tháng qua. Thêm mười tờ coi như là tiền cảm ơn.”
Trần Chiêu chút do dự nhận lấy, sang Đào Tử : “Cảm ơn nhé. Sau cơ hội chúng hợp tác.”
Đào Tử vội vàng đáp : “Chắc chắn , chắc chắn .”
Trần Chiêu rời , để Đào Tử như rút hết năng lượng, vai cô sụp xuống. Cảm nhận ánh mắt Tống Ngọc Lan đang quan sát , cô gượng : “Về phòng thôi.”
“Vậy là chị thích ?” Tống Ngọc Lan mở tủ lạnh, lấy một lon nước lạnh, uống hai ngụm Đào Tử với vẻ mặt đầy sự tò mò.
Đào Tử vẫn thoát khỏi cảm giác thất vọng khi thấy Trần Chiêu rời dễ dàng như thế.
Trước đó, cô còn tự tin rằng chắc chắn Trần Chiêu cũng tình cảm với , nếu thì luôn chủ động giúp cô khuân hàng, bán hàng, suốt cả chặng đường luôn chuyện với cô về thứ trời đất.
vẻ là cô hiểu lầm.
Anh thích cô .
Nếu thì thể rời một cách dứt khoát như ? Đào Tử nghiến chặt tay, cố gắng bình tĩnh .
Tống Ngọc Lan thấy thế liền mở nắp lon nước đưa cho Đào Tử, giọng đầy quan tâm: “Chị chứ?”
Đào Tử lấy lon nước, lắc đầu: “Không , chỉ là dạo gần đây chị quá mệt mỏi thôi. Em ở phòng bên cạnh chị , trò chuyện tiết kiệm tiền thuê nhà khách.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-139.html.]
Tống Ngọc Lan định từ chối, nhưng thấy tâm trạng của Đào Tử nên cô cũng từ chối nữa. Nhân lúc Đào Tử tắm, cô liền nhà khách chuyện với bà nội mới trở về phòng trọ.
Sáng hôm , Tống Ngọc Lan tiếng lạch cạch từ bên ngoài đánh thức.
Cô mở cửa liền thấy Đào Tử trong bếp, đang đeo tạp dề, tay cầm đũa khuấy trứng. Thấy Tống Ngọc Lan bước , Đào Tử vội vàng đặt bát xuống, : “Ôi, chị quên mất em ngủ ở bên cạnh. Ở một quen nên nhớ em còn đang ngủ.”
Tống Ngọc Lan gương mặt trang điểm tỉ mỉ của Đào Tử, vẫn thể nhận quầng thâm nhẹ mắt cô . Cô đầu đồng hồ treo tường, lúc mới chỉ năm giờ sáng.
Đào Tử trang điểm ít nhất mất hai tiếng, và còn mùi nước hoa thoang thoảng nữa. “Chị dậy từ mấy giờ ?”
Đào Tử xua tay, ngáp dài: “Cả đêm chị chẳng ngủ vì quá hưng phấn.”
“Chị chứ?”
“Ổn mà, gì ! Chị nghĩ thông . Cuộc sống quý giá, nhưng nếu tình yêu ảnh hưởng đến chuyện kiếm tiền thì bỏ hết thôi! Đó chẳng là châm ngôn sống của chị từ đến giờ ?”
Suốt đêm qua Đào Tử tự điều chỉnh cảm xúc của . Cô ngoài sống tự lập vì đồng tình với quan điểm hôn nhân của gia đình, và bây giờ dù thích ai đó nhưng nếu thích thì cô cũng sẽ để vướng bận chuyện đó. Trong cuộc đời , chẳng ai thiếu ai là thể sống cả, điều duy nhất cô thể thiếu chỉ là... tiền!
Tống Ngọc Lan lấy một chai sữa từ tủ lạnh , uống một nở nụ rạng rỡ: “Không hổ là bạn của em! Em đồng ý với quan điểm của chị. Tình yêu thể ngăn cản chúng kiếm tiền !”
Vậy là chuyện của Đào Tử còn là việc của riêng cô nữa, cả hai cùng “phát điên” với . Họ dậy từ 5 giờ sáng để bữa sáng, đến 7 giờ nấu xong một bàn đầy thức ăn.
Đào Tử bảo Tống Ngọc Lan gọi gia đình nhà họ Tống đến ăn.
Ăn xong, Tống Ngọc Lan lái xe, Đào Tử ghế phụ, còn gia đình nhà họ Tống ở phía , chật kín cả xe.
Họ đến chợ đầu mối tỉnh Quảng Đông để mua vài món đồ dùng sinh hoạt, đó lái thẳng đến Bằng thành.
Trên đường, Lưu Xuân và Tống Đại Cường ngạc nhiên tự hào khi thấy con gái thể lái xe.
Tống Ngọc Lan dừng xe bên ngã ba đường Bằng thành, Tống Đại Cường nhẹ nhàng đánh thức Tống Ngọc Cảnh đang say xe.