Lục Trạch Dân thả lỏng tay mỉm nhẹ nhàng, khẽ chạm chóp mũi tinh nghịch của Tống Ngọc Lan hai cái: “Ở Bằng Thành gì cần giúp đỡ thì em cứ tìm Dương Lệnh, đừng ngại phiền . Cậu còn nợ và Chu Thế Văn ân tình. Em là bạn gái của , giúp em cũng chính là trả nợ cho .”
Tống Ngọc Lan gật đầu: “Được.” Dù cô dựa dẫm Lục Trạch Dân, nhưng ăn kinh doanh mà quan hệ thì bao giờ thừa.
Lục Trạch Dân trầm ngâm một lúc thêm: “Cẩn thận thì vẫn hơn. Bằng Thành tuy nhỏ nhưng từ khắp nơi đổ về, em cẩn trọng.”
“Em .” Tống Ngọc Lan đồng ý với lời dặn của Lục Trạch Dân. Ở kiếp , khi cô từng bước leo lên vị trí quản lý tại một doanh nghiệp lớn thuộc top 500 thế giới thì điều cô luôn tin tưởng là cẩn thận sẽ thuyền vạn năm. Thậm chí, cô còn tự cho rằng quá thận trọng.
Như với Bạch Tiểu Hải lúc đầu, khi cô nhận ý đồ với , rằng thể đấu gia đình nên cô cố tình giả vờ xí.
Dù cuối cùng nhằm cô vì nhan sắc, nhưng nhờ đó mà cô cũng tránh một tai họa lớn.
Hai trò chuyện và dành thời gian bên một lúc, đến khi Chu Thế Văn và Dương Lệnh gõ cửa phòng bệnh nhắc nhở: “Anh Lục, đến giờ .”
Lục Trạch Dân dậy, cúi xuống chỉnh chăn cho Tống Ngọc Lan, dịu dàng : “Khi nào em học ở Bắc Kinh, địa chỉ cố định thì sẽ thư cho em.”
Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt của cô, những ngón tay thô ráp khẽ lướt qua từng sợi tóc, giọng trầm ấm đầy tình cảm: “Đừng quên nhé.”
Trái tim Tống Ngọc Lan đập loạn nhịp, ánh mắt cô thể rời khỏi Lục Trạch Dân. Căn phòng đắm chìm trong ánh hoàng hôn ấm áp, tạo một gian lãng mạn khó tả, như khiến cả thế giới lắng chỉ còn hai .
Lục Trạch Dân cảm thấy như một lực hút mạnh mẽ chi phối, từng tế bào trong cơ thể đều khao khát chạm cô. Ánh mắt dừng đôi môi hồng nhạt của cô, tay khẽ lướt qua vành tai nhỏ nhắn của cô.
Cả hai đều cảm nhận một dòng điện lướt qua cơ thể.
Tống Ngọc Lan giơ tay nắm lấy cổ áo sơ mi đen của Lục Trạch Dân, kéo nhẹ khiến cúi thấp xuống thêm vài phân.
Cô khẽ ngước lên, đôi má ửng đỏ, ánh mắt e thẹn nhưng đầy mong đợi. Rồi môi cô chạm môi , nhẹ nhàng mà ấm áp. Thời gian như ngừng , cả hai hít thở dồn dập hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-152.html.]
Ánh mắt của Lục Trạch Dân tối , cho cô cơ hội rút lui. Bàn tay đưa đầu cô, giữ chặt từ từ nụ hôn trở nên sâu và mãnh liệt hơn.
Tống Ngọc Lan cảm thấy nhịp tim như vỡ tung , cả cơ thể nóng bừng. Cô chỉ vô lực đ.ấ.m nhẹ lồng n.g.ự.c vững chãi của .
Cảm nhận sự bối rối của cô, Lục Trạch Dân dần nới lỏng tay, nhưng vẫn ôm chặt lấy cô, vùi đầu hõm vai cô, thở nhẹ bên tai cô, thì thầm đầy mê hoặc: “Ngọc Lan, nên giải ngũ ? Để ở bên em...”
còn kịp hết lời thì buông tay, dậy và khẽ: “Có lẽ sức chịu đựng của cần luyện tập thêm .”
Gặp Tống Ngọc Lan, càng ngày càng kiểm soát bản .
Trước khi Tống Ngọc Lan kịp đáp lời thì giọng của Dương Lệnh từ bên ngoài vọng , chút gấp gáp: “Anh Lục, muộn nữa thì về kịp !”
Lục Trạch Dân thở dài, đưa tay véo nhẹ má Tống Ngọc Lan đang sững sờ: “Ngọc Lan, gặp thì em thể chạy về phía ? Không thể thì cũng , sẽ chạy về phía em.”
Lục Trạch Dân rời , để trong lòng Tống Ngọc Lan một cảm giác nhói đau thể diễn tả.
Cô cố gắng trở lên bận rộn, lấy giấy bút định vẽ bản thiết kế nội thất, nhưng cách nào tập trung . Tâm trí cô chỉ ngập tràn hình ảnh của Lục Trạch Dân và những khoảnh khắc ở bên .
Bất giác, cô liền cảm thấy gì đó khác lạ ở trong chăn.
Tò mò nên cô nhấc chăn lên, phát hiện một cuốn sổ tiết kiệm gọn bên trong.
Khi cô mở sổ liền thấy một mẩu giấy nhỏ rơi xuống.
Tống Ngọc Lan nhặt tờ giấy lên, thấy đó ghi một dãy , chắc là mật khẩu của sổ tiết kiệm.
Mắt cô dần ướt đẫm. Cuốn sổ tiết kiệm như là minh chứng cho tình yêu của Lục Trạch Dân dành cho cô, khiến cô cảm nhận hạnh phúc và an tâm hơn bao giờ hết.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc rời thì cảm giác hạnh phúc đó xen lẫn nỗi nhớ nhung và chua xót nguôi.