Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:27:32
Lượt xem: 125

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Suốt quãng đường, Dương Chiêu Đệ chỉ chăm chăm sách, chẳng chuyện gì với Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan thấy cô bạn vẫn chăm chú quyển sách ánh đèn đường mờ nhạt mà chịu dừng nghỉ thì chỉ lắc đầu. Đây đúng là điển hình của “mọt sách,” khó hiểu khi mới 20 tuổi mà đeo cặp kính dày cộp như thế.

Tống Ngọc Lan định nhắc nhở vài câu, nhưng nghĩ rằng thói quen lẽ tồn tại nhiều năm, chắc khác khuyên nhiều mà đổi .

thích thầy khác nên đành im lặng.

Tống Ngọc Lan hề rằng việc cô đăng ký nhập học buổi sáng dấy lên một cuộc bàn luận giữa các sinh viên khóa .

Thật sinh viên trường Thanh Hoa bao giờ đánh giá khác qua ngoại hình. Đây là nơi tụ họp của những học sinh ưu tú khắp cả nước, họ chỉ so tài về sự xuất sắc, chứ quan tâm đến vẻ ngoài.

Chỉ trừ những thực sự xinh , ví dụ như Tống Ngọc Lan.

Nam sinh cao gầy ở khu đăng ký buổi sáng là sinh viên năm nhất ngành kiến trúc, một ngành hiếm nữ sinh, càng hiếm nữ sinh xinh . Vì , cả ngày chỉ loanh quanh hỏi Trương Kha về Tống Ngọc Lan.

Trương Kha trêu : “Trương Dương, cùng họ Trương với nhưng đừng mơ sẽ tiết lộ chuyện riêng của cô cho . Sáng nay thấy tỏ thờ ơ, còn tưởng quan tâm đến con gái cơ đấy.”

Trương Dương Trương Kha trêu chọc liền cảm thấy ngượng ngùng, thêm nữa. Dù Tống Ngọc Lan xinh thế, chẳng mấy chốc cô sẽ nổi tiếng thôi.

Ngành kiến trúc là một trong những ngành trọng điểm của Thanh Hoa, mà Trương Dương là thủ khoa quốc năm ngoái, vốn chú ý.

Cuộc trò chuyện của họ sinh viên các ngành khác liền lập tức thấy tò mò. Ai cũng xem thử cô gái thể khiến thủ khoa ngành kiến trúc động lòng trông như thế nào.

Tống Ngọc Lan và Dương Chiêu Đệ từ cửa của giảng đường bước . Họ thuộc nhóm sinh viên đến sớm nên lúc trong lớp chỉ lác đác vài đang ôm sách giống như Dương Chiêu Đệ, ai chú ý đến hai cả.

Năm nay chiều cao của Tống Ngọc Lan phát triển khá nhanh, chiều cao của cô vọt lên tới 1m70. Đây là giảng đường bậc thang, miễn là ảnh hưởng đến việc học thì cô ngần ngại chọn ở hàng ghế phía .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-162.html.]

Dương Chiêu Đệ liếc mắt thấy Tống Ngọc Lan dừng bước và xuống, lúc mới từ từ đặt quyển sách đang cầm chặt trong tay xuống, ngẩng đầu quan sát xung quanh.

về phía Tống Ngọc Lan đang , đó dừng ánh mắt nơi chiếc bảng đen phía , với Tống Ngọc Lan: “Xin nhé, mắt cận nên lẽ hàng đầu mới .”

Tống Ngọc Lan nhẹ gật đầu, tỏ vẻ hiểu và đáp nhẹ nhàng: “Ừ, cứ thấy thoải mái là .”

Nếu là Khương Nam thì thể cô sẽ chiều theo ý bạn. với Dương Chiêu Đệ, hai hầu như ít chuyện, tổng cộng quá 10 câu nên thể gọi là thiết.

Dương Chiêu Đệ tiếp tục cầm sách và tiến đến ở hàng ghế đầu. Lúc , hàng đầu cũng gần kín chỗ, những đến chỉ thể lùi về .

Như Tống Ngọc Lan ở phía vẫn còn khá trống trải, nhưng cô cũng cảm thấy ngại ngùng. Sáng dậy sớm quá nên cô chút mệt mỏi, liếc đồng hồ thấy còn hơn nửa tiếng nữa mới học, cô quyết định gục đầu xuống bàn để chợp mắt vài phút.

Thời gian trôi qua, ngày càng nhiều sinh viên đổ giảng đường. Bầu khí tĩnh lặng ban đầu dần trở nên náo nhiệt và ồn ào hơn.

Tống Ngọc Lan cảm thấy phía và phía , nhưng ghế bên cạnh vẫn còn trống.

Khi cô đang định ngẩng đầu lên xem xung quanh thì thấy tiếng chuyện nhỏ từ phía : “Ai là Tống Ngọc Lan thế? Chẳng cùng khoa với chúng ? Khoa toán chỉ mỗi lớp chúng thôi. Sao thấy cô nhỉ?” Giọng tuy nhỏ nhưng vẫn vang rõ ràng tai cô.

Tống Ngọc Lan ngạc nhiên, hiểu hỏi về như . Cô bắt đầu suy nghĩ xem liệu đây từng gặp những bạn học , nhưng trong trí nhớ hề bất kỳ ký ức nào liên quan.

“Không nữa, chẳng xinh ? thấy mấy cô gái hàng đầu cũng xinh đến mức đó. đoán chắc là tin đồn thổi thôi.” Một giọng nam khác với vẻ khinh thường.

Không khí mặt im lặng hẳn, Tống Ngọc Lan cảm nhận xuống cạnh , cô liền ngẩng đầu qua.

Ở trường trung học, nhờ mối quan hệ của Vu Cầm và nhà họ Khương mà Tống Ngọc Lan luôn trong trạng thái “nuôi thả”, giờ đây cô mới dần quen với việc sinh hoạt trong môi trường tập thể.

Cả ký túc xá chỉ cô và Dương Chiêu Đệ học khoa toán, nên cô quen với cô gái xuống bên cạnh .

Cô gái mỉm , khẽ gật đầu chào Tống Ngọc Lan: “Chào , là Tô Ngôn.”

Loading...