Trong bầu khí yên bình, một khu núi nhỏ và thác nước nhân tạo hiện mắt cô. Nước từ đỉnh núi chảy xuống, phát âm thanh róc rách như bản nhạc của thiên nhiên.
Dưới hồ nước, những con cá chép mập mạp bơi lượn thong dong, vảy của chúng lấp lánh ánh sáng ngũ sắc, mang đến một cảm giác sinh động và tươi mới.
Bên trái là một ngọn núi giả với đá xếp chồng lên , dây leo quấn quanh, trông như một tác phẩm nghệ thuật của tự nhiên. Phía bên là một khu vườn nhỏ xinh , rực rỡ sắc hoa và tỏa hương thơm ngát, giữa vườn là một chiếc đình nhỏ phủ đầy cây leo, tạo nên vẻ tràn đầy sức sống.
Dưới mái đình hai chiếc ghế đu, một bà lão với mái tóc bạc trắng, gương mặt hiền từ đang chăm chú sách. Thỉnh thoảng, bà ngước mắt về phía cổng nhà.
Khi thấy Lục Trạch Dân và Tống Ngọc Lan bước , bà lão vui vẻ đặt cuốn sách xuống, nở nụ rạng rỡ bước tới.
Lục Trạch Dân khẽ với Tống Ngọc Lan: “Đừng lo, ở đây.” Anh giới thiệu với bà nội: “Bà ơi, cháu đưa bạn gái tới thăm bà. Đây là Tống Ngọc Lan, yêu của cháu.”
Tống Ngọc Lan nở nụ dịu dàng và lễ phép chào: “Cháu chào bà ạ!”
Bà lão chăm chú ngắm Tống Ngọc Lan, gật đầu hài lòng: “Tốt, , Ngọc Lan , nhà .” Bà nắm lấy tay Tống Ngọc Lan một cách thiết, dẫn cô trong nhà chuyện: “Cháu tới là , mang nhiều đồ tới như thế gì?”
“Chỉ là chút tấm lòng nhỏ thôi ạ” Tống Ngọc Lan lễ phép đáp .
Khi họ bước phòng khách, ông lão đang ghế sô pha báo thấy tiếng bên ngoài, liền dậy. Lục Trạch Dân gọi một tiếng ông nội, giới thiệu Tống Ngọc Lan với ông. Cô lễ phép cúi chào: “Cháu chào ông ạ.”
Ông lão ngước lên Tống Ngọc Lan, gương mặt ông nở nụ rạng rỡ: “Ừ, lắm.”
Khi họ đang trò chuyện liền một đàn ông và một phụ nữ bước từ ngoài cửa. Người đàn ông mặc quân phục, còn phụ nữ mặc bộ đồ màu xám, eo thắt tạp dề.
Lục Trạch Dân giới thiệu: “Đây là dì Hồng, từ nhỏ chăm sóc cho ở nhà cũ.”
Dì Hồng là mà ông bà Lục mời về để chăm sóc cho Lục Trạch Dân khi còn nhỏ. Trong những năm tháng trưởng thành, vì ruột bỏ mặc nên từng tưởng tượng rằng dì Hồng mới chính là . Điều khiến tình cảm giữa và dì Hồng trở lên đặc biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-192.html.]
“Cháu chào dì Hồng ạ.”
Dì Hồng vội vàng đặt giỏ rau mới mua xuống, lau tay tạp dề cúi đầu chào Tống Ngọc Lan; “Cô là cô Tống, bạn gái của chủ đúng ? Chào cô.”
Lục Trạch Dân cau mày: “Dì Hồng, dì vẫn gọi cháu là chủ? Cháu nhiều , cứ gọi tên cháu như ngày xưa, cứ gọi Trạch Dân là .”
Dì Hồng hoảng sợ, vội vàng xua tay: “Cậu là chủ nhà, chỉ là giúp việc, dám vượt quá giới hạn.”
Dì Hồng vẫn nhớ rõ đầu tiên khi bà gọi tên Trạch Dân thì của là Chu Huệ trừng mắt bà với ánh mắt như ăn tươi nuốt sống.
Dù dì Hồng ở nhà họ Lục nhiều năm, chăm sóc Lục Trạch Dân từ nhỏ như con ruột, nhưng bà vẫn chỉ là giúp việc. Bà luôn giữ quy tắc, vượt quá bổn phận của .
Lục Trạch Dân tranh luận về vấn đề mặt Tống Ngọc Lan nên cũng thêm gì.
Tống Ngọc Lan thấy giọng của dì Hồng, chợt nhận đó chính là giọng phụ nữ nhận điện thoại khi cô gọi cho Lục Trạch Dân . Lúc đó cô thắc mắc thời buổi vẫn còn gọi khác là “ chủ”, giờ gọi là “cô Tống”, cô khỏi cảm thấy rùng .
Người đàn ông trẻ mặc quân phục tên là Tiểu Vương, là lính cảnh vệ cấp cử đến để bảo vệ ông bà Lục. Bình thường, cũng giúp dì Hồng chăm sóc hai cụ.
Bà Lục mời tiểu Vương bếp giúp dì Hồng, kéo Tống Ngọc Lan xuống trò chuyện.
Ông Lục còn báo nữa, ông một bên lặng lẽ lắng . Tống Ngọc Lan cảm thấy ông Lục tỏa một khí chất uy nghiêm, chỉ cần đôi mắt ông cô cảm giác như thấu điều trong lòng.
Dù , Tống Ngọc Lan hề nao núng. Kiếp cô từng gặp gỡ và việc với ít quyền lực như thế. Hơn nữa, cô hề cảm thấy bắt buộc trở thành vợ của Lục Trạch Dân.
Cô khéo léo trả lời những câu hỏi của bà Lục, ngấm ngầm quan sát nội thất căn nhà cổ.
Phòng khách rộng rãi, trần cao, đồ nội thất tuy niên đại nhưng toát lên vẻ sang trọng và trang nghiêm. Ở góc phòng, một chiếc đàn piano đen trắng. Mọi chi tiết trong căn nhà đều phản ánh một điều là nội tình nhà họ Lục hề đơn giản.