Tống Ngọc Lan xuống giường của Khương Nam, tỉ mỉ suy nghĩ hai tháng qua kể từ khi cô đến Bắc Kinh, ngoài cô thì Khương Nam hề giao thiệp với ai khác, chuyện gì xảy ? Lại biến mất ngay trong khuôn viên đại học Thanh Hoa?
Thật kỳ quặc!
Đang định bốt điện thoại để báo cảnh sát, thì bỗng từ trạm bảo vệ hiện lên bóng dáng của Khương Nam, bên cạnh cô còn một đàn ông cao lớn.
Chỉ là cái bóng , Tống Ngọc Lan cảm thấy mà quen thuộc thế?
Giống như là...
Còn kịp nghĩ giống ai thì đàn ông đầu đưa món đồ trong tay cho Khương Nam, lúc Tống Ngọc Lan mới thấy rõ mặt đó, hóa là Triệu Kiến Quốc!
Tống Ngọc Lan quên mất chuyện xuyên truyện, dù đây cũng là cuộc sống thật, chi bằng quẳng hết thứ và sống một cuộc đời mới.
Cô quên rằng Khương Nam là nữ phụ phản diện độc ác trong kịch bản.
Tống Ngọc Lan chút bực bội bước nhanh về phía trạm bảo vệ.
Hai vẫn đang trò chuyện mà nhận sự xuất hiện của cô.
“Cảm ơn đồng chí Triệu đưa về, hôm khác mời ăn cơm nhé.” Giọng Khương Nam dịu dàng, giống hệt như đầu tiên Tống Ngọc Lan gặp cô , khiến bước chân Tống Ngọc Lan dừng một thoáng.
“Không gì, đều là đồng hương cả, giúp đỡ là điều nên . Cuối tuần cũng thời gian…” Triệu Kiến Quốc thể hiện phong thái lịch thiệp, nếu Tống Ngọc Lan rõ con thì khi còn vẻ ngoài tử tế của lừa.
Tống Ngọc Lan lên tiếng cắt ngang câu của Triệu Kiến Quốc: “Nam Nam! Cậu , đều đang lo lắng tìm !”
Cả hai đầu Tống Ngọc Lan, đầu tiên lên tiếng là Triệu Kiến Quốc: “Ngọc Lan! Sao cô ở đây?”
Không đợi Tống Ngọc Lan trả lời, Triệu Kiến Quốc tự ý khổ: “ , thích cô, trốn khỏi Bạch Sa , cô còn theo đến tận Bắc Kinh thế !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-219.html.]
Tống Ngọc Lan nhíu mày: “Anh điên ?” Cô vẻ gì là theo đuổi đến đây chứ? Nam chính chăng tổn thương não, suy nghĩ?
Khương Nam Tống Ngọc Lan Triệu Kiến Quốc: “Hai quen ?”
Tống Ngọc Lan bước đến kéo Khương Nam lưng, trừng mắt Triệu Kiến Quốc: “Tất nhiên là quen.”
Triệu Kiến Quốc cứ tưởng Tống Ngọc Lan đang ghen, đưa tay lên vuốt trán khổ Khương Nam: “ với Ngọc Lan là cùng thôn, hồi nhỏ cô thích chạy theo chơi, nhưng giữa chúng gì .”
Nói xong, còn cố ý liếc về phía Tống Ngọc Lan, giọng đầy phiền muộn: “Đừng cố chấp nữa, Ngọc Lan. Giữa chúng khả năng gì . Bố thích cô, và cô mãi mãi cũng thể.”
Nghe đến đây, Tống Ngọc Lan nhịn mà phá lên: “ là nước đục khuấy cho nát bét . Nam Nam, còn nhớ chúng về quê, tớ bảo tránh xa căn nhà cuối làng vì căn nhà đó bệnh ? Chính là gia đình của tên , cả nhà đều kỳ quặc.”
Lúc đầu Khương Nam vẫn giữ vẻ lịch sự, dịu dàng, nhưng khi lời Tống Ngọc Lan, cô lập tức đổi thái độ, đánh giá Triệu Kiến Quốc từ xuống .
“Đây chính là gã đàn ông bẩn thỉu ?” Cô xong liền kéo Tống Ngọc Lan lùi một bước, rút từ trong túi một tờ 10 đồng, nhét thẳng tay Triệu Kiến Quốc.
“ từ ga tàu đến trường cũng chỉ mất 5 đồng thôi. đưa cho 10 đồng, coi như chúng thanh toán xong. Anh nhớ đấy, là tự nguyện giúp chứ nhờ vả gì .”
Triệu Kiến Quốc mở to mắt, khó tin hai bọn họ dường như quen . Chỉ cách đây một khoảnh khắc, còn nghĩ rằng Tống Ngọc Lan là vì điều về Bắc Kinh nên đuổi theo.
khi kỹ , mới nhận rằng Tống Ngọc Lan đổi nhiều. Cô khoác một chiếc áo lông vũ trắng tinh tế, khiến cô càng thêm xinh rực rỡ. Chiếc áo lông vũ khiến liên tưởng đến chiếc áo mà Lãnh Thúy Anh mặc, nhưng rõ ràng áo của Tống Ngọc Lan vẻ sang trọng hơn.
Chiếc áo của Lãnh Thúy Anh tốn hơn một trăm đồng! Triệu Kiến Quốc thầm nghĩ: Từ lúc nào mà Tống Ngọc Lan trở nên giàu thế ?
Không chỉ , điều khiến kinh ngạc hơn nữa là Tống Ngọc Lan bước từ cổng trường đại học Thanh Hoa. Vừa cố gắng theo Khương Nam trường thì bảo vệ cản .
“Ngọc Lan, cô đến đại học Thanh Hoa!” Triệu Kiến Quốc dám nghĩ sâu thêm, chỉ tìm cách trốn tránh. Anh thấy cô gái ở ga tàu là sinh viên đại học Thanh Hoa, đang đến nhận bưu kiện từ huyện Ngọc Lâm gửi tới.
Chính vì thế mà mới để ý đến Khương Nam.