Thứ sáu, Khương Nam nghỉ ngơi dưỡng thương ở ký túc xá, còn Tống Ngọc Lan một về tứ hợp viện ở Thập Sát Hải.
Chuyện ở cửa hàng cũng nhiều, khai trương bảy tám ngày, Lý Anh và Phan Phương thể xử lý thứ thỏa.
Cuối cùng, Tống Ngọc Lan cũng chút thời gian để nghỉ ngơi.
Thay bộ đồ ở nhà thoải mái, cô bên lò sưởi, bếp còn đặt một cái vỉ nướng, đang nướng hạt dẻ và khoai lang.
Bà nội Tống đang thái thịt bò ở bếp, ướp đĩa chờ Tống Ngọc Cảnh về, hôm nay cả nhà sẽ ăn đồ nướng.
Cửa gõ, giọng Tống Ngọc Cảnh vang lên: “Bà ơi, mở cửa cho cháu~”
Tống Ngọc Lan chợt nhớ khóa cửa từ bên trong theo thói quen, vì thường thì cô là về muộn nhất.
Cô vội khoác áo, bước mở cửa: “Vào nhanh lên, ngoài trời lạnh lắm đúng ?”
Nói xong, cô mới nhận hai nữa phía Tống Ngọc Cảnh.
Trương Nguyên Âm tươi : “Chị tiên nữ, chị ở nhà hả!”
Trương Kính gật đầu chào Tống Ngọc Lan: “Tuyết rơi dày quá, bảo lái xe đưa Nguyên Âm và Ngọc Cảnh về.”
Điều giải thích tại ba xuất hiện cùng cửa nhà.
Tống Ngọc Lan vội nhường cửa: “Vào nhà , chúng đang chuẩn nướng thịt, ở ăn chút nhé.”
Cô thật sự chỉ khách sáo mời thôi, vì thông thường sẽ từ chối, bởi vì nhà ở ngay bên cạnh mà.
Không ngờ rằng Trương Kính bình thường. Vừa bước phòng khách, liền cởi áo khoác đồng phục xuống và treo lên giá, bếp chào hỏi bà nội Tống.
Bà nội Tống thấy tiếng của Trương Kính từ , bây giờ bà đang chuẩn cắt thêm một đĩa thịt bò, bảo Trương Kính phòng khách để sưởi ấm.
Tống Ngọc Cảnh và Trương Nguyên Âm đang bên lò sưởi, hai tay giơ phía để đón ấm từ lò. “Ở nhà vẫn ấm hơn hẳn” cả hai đứa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-221.html.]
Hai đứa nhỏ chiếm luôn chỗ của Tống Ngọc Lan, khiến cô sang chỗ khác. Sau khi Trương Kính từ bếp , thấy , liền bảo hai đứa nhỏ nhanh chóng thành bài tập, sẽ cùng ăn thịt nướng .
Cả hai đứa tuy nhưng vẫn mang bài tập sang phòng bên cạnh để .
Trong phòng khách giờ chỉ còn Tống Ngọc Lan và Trương Kính.
Trương Kính xuống đối diện Tống Ngọc Lan, nhẹ nhàng hỏi: “ cô mở một tiệm bánh ngọt ở phố ?”
Tống Ngọc Lan mỉm đáp: “Ừ.”
Bánh mì và bánh ngọt mà Phan Phương nướng, cô đều mang về để bà nội Tống gửi sang cho nhà họ Trương.
Việc cô mở cửa tiệm là bí mật.
“Buôn bán thế nào ?” Trương Kính hỏi tiếp.
“Tạm , ít nhất hiện tại lỗ vốn.” Tống Ngọc Lan quá nhiều.
Trương Kính thái độ của Tống Ngọc Lan, giải thích: “Gần đây học viện một đề tài về tài chính, liên quan đến hộ kinh doanh cá thể. Nhà ai về lĩnh vực , nên mới hỏi cô vài câu, mong cô đừng để ý.”
Lúc Tống Ngọc Lan mới nhớ Trương Nguyên Âm từng trai cô bé đang học tiến sĩ tài chính.
“Anh hỏi gì?” cô hỏi.
Trương Kính lập tức nêu vài câu hỏi mang tính tổng quan. Tống Ngọc Lan suy nghĩ một chút trả lời.
“ nghĩ những chọn trở thành hộ kinh doanh cá thể, hoặc là những giàu ý tưởng và sáng tạo, hoặc là những buộc vì cảnh. Dù thì đất nước chúng dân đông, nhưng lượng việc thì hạn. Với nông dân, việc chỉ dựa việc ruộng để giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc là khả thi, nhưng để sống hơn thì việc chỉ phụ thuộc nông nghiệp là khó khăn. Cho dù là rời quê hương để thuê chọn hộ kinh doanh cá thể thì họ đều mong cuộc sống cải thiện.”
“Ngoài , học tài chính và tiếp xúc với nhiều thứ từ nước ngoài, chắc chắn cũng hiểu rõ sự khác biệt giữa quốc gia chúng và các quốc gia khác. Điều là sùng bái nước ngoài, mà là sự thật chúng cần đối mặt. Khi nào chúng thể đạt mục tiêu để dân đều thể sống ngay tại quê nhà? Việc hợp pháp hóa kinh doanh cá thể chính là một trong những biện pháp mà chính phủ và đang thực hiện để thúc đẩy sự đổi. tin rằng trong vòng 20 năm tới, đất nước của chúng sẽ hề thua kém các quốc gia khác, thậm chí thể đạt những thành tựu còn lớn lao hơn.”
Những lời khiến trái tim Trương Kính dâng trào, khỏi xúc động. Suy nghĩ của Tống Ngọc Lan về hộ kinh doanh cá thể trùng khớp với những điều mà đơn vị đang thúc đẩy. Đây chính là tư tưởng mà họ khuyến khích.
Con đường khó khăn, bởi khái niệm “hộ kinh doanh cá thể” vẫn khiến nhiều ngại ngùng, khó bỏ qua lòng tự tôn và sĩ diện của . Khi mức sống nâng cao thì chính sách cũng chỉ là lý thuyết suông.
Thấy Trương Kính vẻ hào hứng, Tống Ngọc Lan chỉ gãi mũi, vì những gì cô đều là những chân lý chứng minh ở đời . May mắn , bà nội Tống mang thêm vài đĩa thịt , cứu cô khỏi tình huống .