Chương 70
Tống Ngọc Lan nhíu mày lắc đầu: “Không cần, tính toán chuyện lúc nãy, tính tiền rõ ràng thì hơn.”
Nụ mặt Trương Thành suýt nữa giữ nổi. Nếu đàn ông trung niên ở đây thì quỳ gối mặt Tống Ngọc Lan , vì cô chẳng hề hiểu thiện ý của chút nào.
Người đàn ông trung niên vẫn thản nhiên mở hộp cơm ăn.
Cuối cùng, Trương Thành đành nhận tiền của Tống Ngọc Lan.
Bởi vì gương mặt của Tống Ngọc Lan nghiêm túc nếu nhận tiền thì cô cũng sẽ nhận cơm.
Sau khi Trương thành rời , Tống Ngọc Lan liền dậy thoáng qua Lưu Xuân đang ngủ say.
Bàn nhỏ nhỏ, nếu ba cùng ăn thì sẽ chật, cô liền mở hộp cơm tính toán ăn , đợi lát nữa sẽ đổi thành Lưu Xuân.
Cô tùy ý tháo khăn lụa xuống, vô tình chạm ánh mắt với đàn ông trung niên. Ông chỉ cô một cái về với quyển sách, ánh mắt chỉ thoáng qua chút ngạc nhiên chứ gì hơn.
Tống Ngọc Lan thở phào, bình thản ăn phần cơm mà Trương Thành mang đến. Hộp cơm nhiều thịt hơn so với suất cơm cô và mua đó.
Cô ăn một cách điềm đạm, đàn ông trung niên ở phía đối diện cũng phần cơm nhiều thịt như thế.
Tống Ngọc Lan nhận rằng ở trong toa thế chắc chắn thiếu tiền, hoặc là một chút quan hệ. Nhìn bộ đồ ông mặc, chiếc áo khoác kiểu Tôn Trung Sơn, trông ông như một cán bộ nhà nước.
Cô ngẩng đầu lên, kỹ khuôn mặt của đàn ông, cảm giác như gặp ở đó. một lúc suy nghĩ thì cô vẫn nhớ là gặp ông ở , liền gọi Lưu Xuân xuống ăn, đổi thành cô lên nghỉ ngơi.
Lưu Xuân ăn xong bữa tối, thấy Tống Ngọc Lan chìm giấc ngủ liền lấy từ trong túi xách một chiếc đế giày, bắt đầu chăm chú may vá.
Suốt cả buổi chiều, Tống Ngọc Lan nhiều tỉnh giấc trong cơn mê man, nhưng mỗi khi thấy tập trung đế giày thì cô yên tâm và tiếp tục ngủ tiếp.
Người đàn ông trung niên đối diện khi chợp mắt một lát cũng trở sách.
Mọi đều an tâm nghỉ ngơi, chỉ còn tiếng tàu hỏa thỉnh thoảng hú lên khi qua các ga.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-70.html.]
Đến đúng 6 giờ tối, Trương Thành xuất hiện, mang theo ba hộp cơm.
Lần , chuyện xảy buổi trưa, Trương Thành nhanh chóng nhận tiền từ Tống Ngọc Lan và kính cẩn đưa cơm cho đàn ông trung niên: “Chu , mời dùng bữa.”
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, bắt đầu ăn.
Sau bữa tối, Tống Ngọc Lan và ngắm cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ. Sau đó, cô nhắc Lưu Xuân nghỉ ngơi, vì đêm nay cô sẽ thức canh chừng.
Đến sáng sớm hôm , chuyến tàu đưa con cô đến ga Bạch Sa an . Hai kéo xe hàng, họ vẫn chọn thuê xe tải chở hàng về quê. Trên đường, Tống Ngọc Lan trò chuyện với bác tài và đề nghị hợp tác dài hạn. Bác tài vui vẻ : “Nếu cô thuê xe thường xuyên thì sẽ bớt cho cô 10 đồng mỗi chuyến.”
Như , Tống Ngọc Lan thiết lập một hệ thống vận chuyển định từ Quảng Đông đến Bạch Sa, Đào Tử ở Quảng Đông và bác tài ở Bạch Sa lo phần vận chuyển.
Kế tiếp chính là công trình lớn: bán quần áo.
Tống Ngọc Lan cảm thấy vẫn nên đăng ký kinh doanh và tất thủ tục pháp lý để đề phòng những tình huống bất ngờ thể xảy .
Nói là , khi nhà khách thì Tống Đại Cường và bà nội Tống mang theo Tống Ngọc Cảnh ở nhà khách một ngày.
Chị lễ tân nhà khách thấy Tống Ngọc Lan về, liền đưa cho cô một tờ giấy ghi địa chỉ của mấy căn nhà: “Chồng chị tìm vài chỗ, chị chọn lọc mấy căn hợp lý theo yêu cầu của em đây. Chị cũng gọi cho họ , em chỉ cần đến xem nhà là .”
Chồng của chị lễ tân việc trong một phòng ban nhỏ của huyện, công việc nhiều, lương cũng cao, nhưng cái định.
Công việc thường ngày của chủ yếu là loanh quanh trong các khu phố.
Việc mà Tống Ngọc Lan nhờ hợp với công việc của , nên chị lễ tân ngần ngại mà nhờ chồng giúp đỡ.
Tống Ngọc Lan cầm danh sách nhà xem qua, thấy đều ở những vị trí , cô mừng rỡ, liền lấy từ túi một chiếc khăn lụa tặng cho chị lễ tân: “Cảm ơn chị nhiều!”
Chị lễ tân khách sáo vài câu nhận ngay.
Chiếc áo bông mà Tống Ngọc Lan tặng cho cô , hàng xóm bên cạnh cũng mua một chiếc tương tự nhưng bằng, ở cửa hàng bách hóa giá lên đến 60 đồng đấy!
Lúc , mức lương trung bình của chỉ hai mươi đến ba mươi đồng, lương cao nhất cũng chỉ ba bốn mươi đồng. Ngay cả chi tiêu hàng ngày họ cũng tiết kiệm.